Trên truyền tống đài quang mang lóng lánh rồi từ trong đó có hơn mười vị hòa thượng đầu bóng láng đi ra, ngoại trừ hai vị mặc áo cà sa còn người khác đều mặc tăng bào màu vàng.
"Không Tĩnh tổ sư, Không Đà tổ sư!" đông đảo đệ tử cửa Phật chờ ngoài Truyền tống trận hai tay hợp thành chữ thập nói. Hòa thượng bên trái vẻ mặt an tĩnh phất tay nói: "Giáo chủ đời này là ai?".
Thanh niên hòa thượng ngày ấy và Pháp Thông cùng nhau đi đến nhị cấp Cổ chiến trường nhưng lúc tối hậu không được đi vào là Ngộ Hải trầm giọng nói: "Không Tĩnh tổ sư, Giáo chủ tại nhị cấp Cổ chiến trường đã bị ma thú tập kích, cuối cùng không địch lại lửa ma mà niết bàn biến thành một viên xá lợi, xin tổ sư dùng vô thượng thần thông làm cho sư phụ sống lại”.
Hòa thượng bên phải tướng mạo ngay ngắn nói: "Niết bàn trọng sinh cần có Phật tính cực cao thì mới có thể bảo đảm được tinh thần không tiêu tan, nếu Phật tính không cao, cho dù có Niết bàn trọng sinh kinh và vô thượng công pháp thì cũng vô pháp làm hắn sống lại được ”.
Không Tĩnh nói: "Hắn ở nơi nào, để ta đi thử xem”. Niết bàn trọng sinh kinh cực kỳ thâm ảo tối nghĩa, nghĩ không ra là hiện tại ngoại trừ hắn ra Giáo chủ đời này cũng học được.
Ngộ Hải đại hỉ nói: "Hai vị tổ sư đi theo ta, xá lợi Giáo chủ đang để tại Pháp Hoa các ”.
Đoàn người theo Ngộ Hải tới Pháp Hoa các cao ba tầng, Không Đà nhìn đám đệ tử phía sau nói: "Các ngươi thủ ở bên ngoài, không cho bất luận kẻ nào quấy rối sư huynh thi triển Phật công”.
Pháp Hoa các là nơi lưu giữ xá lợi của các đời tổ sư sau khi tọa hóa, nơi đây có chừng hơn một nghìn khỏa, màu sắc không đồng nhất nhưng bên trong tràn ngập khí tức thánh khiết, vạn tà bất xâm.
Không Tĩnh khen: "Hảo nồng đậm Phật tính khí tức, nếu sử dụng nơi này để bố trí pháp trận thì Pháp Hoa các sẽ trở thành Phật môn chí bảo”.
Ba người đi lên tầng ba Pháp Hoa các, mặt trên trống trải không có vật gì, chỉ có mấy cái bồ đoàn và một cái bàn thờ, phía trên có một cái bình xá lợi màu vàng nhạt, thi thoảng lại có kim quang lóe ra.
"Ân, trên xá lợi còn có sinh cơ, máu huyết trong đó cũng không bị hoại tử”. Từ trong khỏa niết bàn xá lợi này Không Tĩnh cảm thụ được khí tức thuộc về nhân sinh cơ, cái này không giống các xá lợi phía dưới.
"Các ngươi hộ pháp cho ta, ta muốn thi pháp”. Giúp người sống lại cũng không phải là một việc thoải mái gì, bản thân Không Tĩnh đã niết bàn trọng sinh một lần nên hắn biết, trong lúc này nếu bị người quấy rối, nhẹ thì Hồn lực tổn hao, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Ngộ Hải và Không Đà gật đầu rồi cẩn thận canh giữ cách đó mười thước.
Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn đối diện với ban thờ, Không Tĩnh hai tay niết ấn, theo đó một đoàn kim sắc quang mang hội tụ trước ngực rồi theo dấu tay biến hóa không ngừng mà chuyển hóa hình dạng, khi thì như một đóa hoa lan, khi thì là bộ dáng Nộ mục kim cương, khi thì như lão tăng mỉm cười, có muôn vàn biến hóa của Phật môn ở trong đó.
Sau khi kết một ấn tối hậu, tay phải Không Tĩnh vươn ra ngoài cách niết bàn xá lợi ba thước. Đoàn kim sắc quang mang kia liền lao tới bao phủ lấy niết bàn xá lợi rồi bỗng nhiên bành trướng hình thành một cái hình người, hình người vừa mới bắt đầu thì không rõ nhưng sau khi kim quang thẩm thấu hết vào trong niết bàn xá lợi thì hình người từ từ rõ ràng, không phải Pháp Thông thì là ai nữa.
"Niết bàn chi hỏa, khiêu thoát luân hồi, mầm mống chi huyết, Phượng Hoàng trọng sinh”. Theo mỗi chữ mỗi câu nói của Không Tĩnh, hình người và niết bàn xá lợi bị bao vây trong kim sắc quang mang chợt bùng cháy, kim hồng sắc hỏa diễm rất nhanh đã đem xá lợi nung chảy thành nước, bên trong chợt hiện ra một giọt máu màu đỏ tươi.
"Huyết nhục sống lại, tinh thần tràn đầy”.
Không Tĩnh lần thứ hai kết ấn, một ngón tay lúc tối hậu điểm lên hình người bằng kim sắc quang mang, bằng mắt thường có thể thấy được nhất lũ tinh khí cực kỳ tinh thuần xuyên thấu qua kim quang chiếu vào giọt máu kia.
Giọt máu được tinh khí rót vào như ăn thuốc đại bổ, thoáng cái nhúc nhích bành trướng lên, trong chớp mắt đã biến to cỡ nắm tay, máu huyết không ngừng sinh sôi.
Ngộ Hải thấy một màn này thì trong lòng kính ngưỡng đồng thời lộ ra vẻ vui mừng. Tuy nhiên Không Đà khẽ lắc đầu, có thể sống lại hay không còn phải xem Pháp Thông có hiểu thông đối với Niết bàn trọng sinh kinh không cùng với Phật tính cao thấp ra sao nữa, đây mới là điều tối then chốt.
Huyết nhục rất nhanh đã tràn ngập nhân hình kim quang, đồng thời mặt ngoài nổi lên một lớp da trơn tuột trắng nõn, hình người lúc này đã có tay có chân, có mũi có mắt, ngực rõ ràng đã phập phồng, tựa hồ cả người đã sống lại, chỉ là nhìn qua tuổi cực kỳ trẻ, như là Pháp Thông thời niên thiếu vậy, hơn nữa thần tình có chút đờ đẫn.
"Bản tính như nhất!".
Tay phải kết một cái Trí Tuệ Ấn, Không Tĩnh nhẹ nhàng điểm lên trán 'Pháp Thông'. "A di đà phật, ra mắt Không Tĩnh tổ sư, Không Đà tổ sư, Ngộ Hải tổ sư”. Pháp Thông' mở mắt, hai tay hợp thành chữ thập rồi mỉm cười nói.
Ngộ Hải ngạc nhiên nói: "Sư phụ, con là Ngộ Hải, là đồ đệ người, không phải là tổ sư nào cả”.
Pháp Thông nói: "Ta được sống lại, kiếp trước như mây như khói tán đi rồi, hiện tại kêu ta là Huệ Thông đi!", trong Phật giáo lúc này đệ tử hàng thấp nhất là hàng chữ Huệ.
Không Tĩnh mỉm cười nói: "Đại thiện, ngươi được sống lại, kiếp này nhất định có thể bước vào Phật môn đại đạo”.
Không Đà nói: " Thiên phú của ngươi không tính là rất cao, bất quá Phật tính lại cực kỳ cao thâm, đương nhiên những cái này đều là của đời trước, sau khi sống lại thể chất ngươi tuyệt hảo, Phật tính lại không mất đi, xem ra là thiên tài tu phật đời này”.
...
Hải Thiên Môn, lão giả cao gầy mặc áo bào xám phẫn nộ quát: "Ngô Hạc bị người giết, người nào to gan như vậy, ngay cả Hải Thiên Tôn ta cũng không để vào mắt”. Hắn tiêu dao ngoài cấm chế, mặc dù không nói là không có người dám trêu chọc nhưng đó là địch nhân của hắn và đương nhiên đều là đám người của các Thượng cổ môn phái.
Đại trưởng lão Hải Thiên Môn Ngô Thông nói: "Thích tổ sư, người nọ là Trương Hiểu Vũ, Môn chủ Huyền Âm môn, có người nói tu vi thân thể hắn đã đạt tới Bất phôi thân trung kỳ cảnh giới”.
"Chỉ là Bất phôi thân trung kỳ mà thôi, tuy rằng Thủy chi đạo của ta mới là đệ nhất trọng cảnh giới nhưng Hồn lực đã đạt tới tầng thứ ba, khống thủy thành đao đủ để xé rách Bất phôi thân của hắn rồi”. Hải Thiên Tôn Thích Vô Hải trong mắt sát ý đại thịnh đưa một ngón tay chỉ ra ngoài khơi xa.
Chỉ thấy một thanh đại đao trong suốt thẳng tắp chém xuống, thoáng cái không gian trong phương viên hơn mười dặm ngoài khơi dường như là đậu hũ bị chém nát rồi nước biển tách ra thành hai phần. Đám người Ngô Thông có thể thấy được nước biển kia tựa hồ như biến thành thể rắn, tựa hồ có một tầng thủy tinh tráo ngăn cách hai bên.
Ầm ầm long, sau một cái hô hấp hai bên nước biển đột nhiên nổ tung, từng cột nước thẳng tắp bắn lên, tràng diện trông cực kỳ đồ sộ hoa lệ, khí thế kinh người.
Mọi người đều kinh hãi mà cảm thán, thủ đoạn của Võ tôn quả nhiên là thông thiên, bọn họ không có khả năng hiểu được.
Ngô Thông vui vẻ nói: "Thích tổ sư nếu có thể thành công sát tử Trương Hiểu Vũ kia thì Hải Thiên Môn ta danh tiếng tất nhiên là đại chấn rồi”. Bất phôi thân trung kỳ quá mạnh mẽ, phổ thông Võ tôn gặp phải cũng không dám đánh liều, bất quá nhìn Hải Thiên Tôn bộ dáng mạnh mẽ nên trong lòng Ngô Thông biết hắn nhất định có nắm chắc thắng được Trương Hiểu Vũ.
"Ở đây đến Huyền Âm Môn bao xa, chúng ta đi luôn đi”. Thích Vô Hải trong lòng nhỏ máu, trong mấy nghìn năm qua hắn thu được mấy người đệ tử, trong đó Ngô Hạc có tư chất cao nhất, có hi vọng đạt được Võ tôn cảnh giới nhất. Nếu thành công thì khi đó Hải Thiên Môn có hai gã Võ tôn, thực lực đại tăng, coi như là Thượng cổ môn phái phổ thông cũng phải cấp cho hắn vài phần mặt mũi, nhưng hiện tại tất cả đã triệt để bị hủy đi rồi, tâm huyết trăm năm của bị hủy, sao hắn không hận cho được.
Ngô Thông nói: "Huyền Âm Môn ở tại Thương Dương Quận thành Thiên la quốc, cách đây chừng hơn mười vạn dặm, muốn đến sợ phải mất hơn một tháng”. Hắn là người có thực lực cao nhất Hải Thiên Môn nhưng mới gần là đỉnh phong Võ vương nên một ngày có thể đi được ba nghìn dặm đã tính là không tệ.
"Nào có phiền phức như vậy, chỉ cần hai ngày là có thể đến rồi”. Hải Thiên Tôn Thích Vô Hải đánh ra một chiêu, trong không khí Thủy nguyên khí nồng đậm lập tức bị hút đến và rất nhanh đã hình thành một dòng nước, sau đó dòng nước hóa thuyền lơ lửng trước mặt hai người.
Thích Vô Hải đứng ở đầu thuyền nhìn Ngô Thông nói: "Các ngươi mau lên đây, ta khống thuyền độn pháp này có thể một ngày đi sáu vạn dặm, vượt qua tốc độ âm thanh”. Hắn sử dụng phương pháp này tốc độ nhanh hơn rất nhiều bất quá lại không thể mang theo nhiều người.
Ngô Thông, Thích Vô Hải và đám đệ tử từ ngoài cấm chế vào toàn bộ nhảy lên con thuyền nước mà cảm giác dưới lòng bàn chân mềm mại rất thoải mái mà cực kỳ cô đọng và cũng không dính ướt đế hài.
Chờ mọi người lên xong, Hồn lực của Thích Vô Hải khẽ động, con thuyền nhỏ chợt lao vọt đi, hắn nói: "Sau khi vượt qua tốc độ âm thanh, phong áp cường liệt là điều không phải ngươi có thể chịu được, mau đứng cho vững vàng”. Người hắn nói ở đây là kẻ có thực lực yếu nhất, chính là đỉnh Võ vương Ngô Thông.
Ngô Thông trong lòng có chút khẩn trương, phi hành vượt âm thanh là điều hắn chưa chưa trải qua.