Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã trôi qua hai năm bốn tháng, mười ngày nữa chính là ngày nhị cấp Cổ chiến trường sẽ mở ra.
Trong hai năm này, Lôi thuộc tính của Trương Hiểu Vũ cái sau vượt cái trước đã đột phá đến Khuy đạo hậu kỳ, hơn nữa từ Điện hoa luân hắn còn nghiên cứu ra một môn áo nghĩa thập phần cường đại, mà nhờ vào môn áo nghĩa này Trương Hiểu Vũ tự tin có thể tranh đấu với Cự nhân hoàng và các cường giả khác.
Lạc Thi Thi nay đã đạt tới nhị cấp Võ hùng, Lý Tú cũng rốt cục tiến giai đến Võ hùng, giờ phút này hai người đều có tư cách tiến vào nhị cấp Cổ chiến trường rồi.
“Chúng ta xuất phát đi!” May mà nhị cấp Cổ chiến trường lần này có một cái truyền tống trận ngay tại Nam vực, một cái ở Bắc vực, nếu là các vực khác thì ba người Trương Hiểu Vũ phải đi trước hai ba tháng rồi.
Ân, Lạc Thi Thi cùng Lý Tú tâm tình có chút khẩn trương cùng kích động, nhị cấp Cổ chiến trường không phải ai cũng có thể đi vào, nếu không có Trương Hiểu Vũ thì chỉ bọn họ cũng không dám đi vào. Ba người hóa thành lưu quang hướng về trung ương Đằng Vân đại lục bay đi.
Trên cao gió gào thét, Lạc Thi Thi cùng Lý Tú sau khi tiến giai Võ hùng thì có thể phi hành cao đến ba bốn cây số, tốc độ cũng có thể một ngày bay được ba bốn ngàn dặm.
“Hiểu Vũ, nhị cấp Cổ chiến trường mở ra trong vòng một năm hả”. Lạc Thi Thi vừa phi hành vừa hỏi Trương Hiểu Vũ.
Trương Hiểu Vũ gật gật đầu nói: “Cổ chiến trường chia làm ngũ cấp, hẳn là bên trong mỗi một cấp thời gian đều giống nhau, cho nên ba người chúng ta ở bên trong khoảng một năm”.
Lý Tú nói:“Nghe nói bên trong đó thiên địa Nguyên khí rất nồng đậm, hơn nữa bởi vì thường xuyên có chiến đấu nên thăng cấp rất mau, kỳ thật cũng không tệ”.
“Lý Tú nói đúng, năm đó chúng ta tiến vào nhất cấp Cổ chiến trường đã có rất nhiều người thăng cấp, chiến đấu cũng có thể giúp chúng ta mạnh thêm về tâm thần hoặc là hồn lực”. Trương Hiểu Vũ nhớ rõ những ai vào nhất cấp Cổ chiến trường cơ hồ đều thăng cấp, có người thăng liền hai cấp.
“Đến rồi, nhiều người quá”. Mười hôm sau, phía trước ba người chợt xuất hiện một đạo vô hình thiên mạc, nơi đó chính là nơi phong ấn Cổ chiến trường mà ở bên ngoài thiên mạc đã có hơn năm mươi người tụ tập, những người này thực lực yếu nhất cũng là nhất nhị cấp Võ tông, đại đa số đều tiếp cận với Cổ tiền bối ở Vân gia kia.
Di, có chút không thích hợp a! Trương Hiểu Vũ ở trong đó tự nhiên là nhận ra không ít người, phía Nhân tộc bên kia có ba người, phân biệt là Vũ hoàng, nhị gia gia của Vũ Yên là Vũ Liệt và sư phụ Chiến Phong; Cự nhân tộc bên kia không có Cự nhân hoàng, nhưng có Kim vương, Ngân vương cùng với Thác Lôi đến đây. Phật giáo ngoại trừ bỏ Pháp Thông đại sư ra thì còn có hai hòa thượng nữa, một người tướng mạo uy mãnh, một người vẻ mặt lạnh lùng. Vân gia đến đây có Vân Trung Hạc, Cổ tiền bối, còn có một thanh niên ước chừng hơn ba mươi tuổi anh tuấn, tướng mạo so với Vân Trung Hạc và Vân Linh Nhi thì có vài phần giống nhau, Trương Hiểu Vũ đã từng gặp mặt hắn một lần.
Hắc thiên tông có Dạ Chi Hoàng cùng hai gã thủ hạ đắc lực, Đầu đà lão tổ cũng mang đến hai người, trong đó có một lão nhân mặc áo bào trắng, tóc trắng như tuyết, cả người lộ ra một cỗ khi tức như sông băng vậy làm không ai dám tiếp cận.
Trừ bỏ mấy người đó ra, những nhân vật còn lại đại đa số cũng đều là người nổi danh, thực lực trên cơ bản đều ở tam tứ cấp Võ tông gì đó, có mấy người đã tiếp cận trình độ của Cổ tiền bối Hợp Hoan lão tổ rồi.
Bất quá khiến Trương Hiểu Vũ chú ý không phải những người này mà là một người xa lạ đứng ở ngoại vi, nói bọn họ là người xa lạ bởi vì trên người bọn họ để lộ ra một cỗ hơi thở xa lạ. Nói dễ hiểu là nếu có một người bên ngoài đến nơi mình ở thì thông qua khí tức trên người hắn người địa phương lập tức sẽ có ánh mắt nhìn ra được.
“Hiểu Vũ, ngươi đã đến rồi”. Vũ hoàng Vân Trung Hạc và Trương Hiểu Vũ là người quen biết nên mỉm cười chào hỏi nhau.
Ba người Trương Hiểu Vũ hạ xuống cười nói:“Nhị cấp Cổ chiến trường khi nào thì mở ra?”
Vân Trung Hạc nói:“Đừng nóng vội, còn bốn năm canh giờ nữa”.
“Đó là loại người nào vậy”. Trương Hiểu Vũ đưa mắt liếc nhìn những người kia một cái nói.
Những người này tuy rằng mặt mày trung thực nhưng có vể đều thập phần ngạo khí, đưa vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm lại đây.
Dạ Chi Hoàng lúc này mới nói:“Những người này hẳn là đều là người của Thượng cổ môn phái ở bên ngoài cấm chế”. Hắn cùng Trương Hiểu Vũ phải nói là không có cừu oán gì, mâu thuẫn lúc trước cũng chỉ là thượng vị giả coi thường hạ vị giả mà thôi. Hiện tại Trương Hiểu Vũ cũng đã trở thành thượng vị giả, thậm chí còn hơn hắn.
Trương Hiểu Vũ nhìn thoáng qua Dạ Chi Hoàng mà trong lòng kinh ngạc, nếu đoán không sai thì những người này chính là quân tiên phong của Thượng cổ môn phái phụ trách quan sát tình thế đại lục và tìm hiểu về các cao thủ, đến lúc đó bọn họ tiến quân vào đại lục sẽ dễ dàng hơn một chút.
Đầu đà lão tổ đi tới, hắn đưa vẻ mặt khiêu khích nhìn Trương Hiểu Vũ nói: “Lão tổ ta chưa từng nếm qua thiệt thòi lớn như vậy, một năm sau ta sẽ khiêu chiến ngươi ”.
Trương Hiểu Vũ cười lạnh nói:“Hy vọng đến lúc đó ngươi không chết”.
“Uy, truyền tống trận này chỉ có thể truyền tống được hai mươi tám người, chín chúng ta khẳng định muốn vào, các ngươi tự chọn ra mười chín người khác đi”. Đám người xa lạ kia chia làm hai tổ, tổ bên trái có bốn người đều có tóc màu hồng, trong đó một người cao giọng nói.
Đầu đà lão tổ trợn mắt nói: “Khi nào đến phiên các ngươi nói chuyện, chờ bên ta xác định nhân số xong, nếu còn chỗ thì mới đến phiên các ngươi”.
“Ai muốn chết còn không biết”. Đầu đà lão tổ không quản bọn hắn là người phương nào tranh phong nói.
“Tiếp ta một quyền đây”. Nam tử tóc hồng đột nhiên lao ra lăng không đánh ra một quyền hướng tới Đầu đà lão tổ, quyền đầu mang theo tiếng rít đáng sợ lao đến, nơi nó đi qua không khí tự như bị xé nát mà xuyên qua.
Di, Trương Hiểu Vũ biến sắc, đối phương không hề sử dụng nguyên lực, đây thuần túy là sử dụng lực lượng cơ thể nhưng so với Ngân vương thì hình như còn cao hơn một bậc.
Đầu đà lão tổ cũng không vận dụng nguyên lực, trên người lão đột hiện ra hổ văn màu vàng đên mà đón đỡ quyền đầu của đối phương.
Khó trách Đầu đà lão tổ có gan thách đấu mình, nguyên lai là Hổ sát chân thân đã có tiến bộ, Trương Hiểu Vũ nhìn ra uy thế của hắn sau khi thi triển Hổ sát chân thân thì lực đạo ít nhất đã gia tăng thêm hai thành.
Ầm, thân hình hai người đều chấn động lui về phía sau.
“Hổ sát chân thân, nguyên lai ngươi cũng tu luyện một trong Thượng cổ Thập đại chân thân, bất quá ngay cả nhất trọng cao nhất cũng chưa đạt tới, so với Kỳ lân chân thân của ta thì không đáng nhắc tới”. Nam tử tóc hồng lui gần năm thước, Đầu đà lão tổ thì thối lui đến hơn mười thước, mạnh yếu liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Kim vương liền sải bước đi ra hắc hắc cười nói:“Ta tới đón ngươi một quyền”.
Nam tử tóc hồng có chút cố kỵ Cự nhân tộc, ở ngoài cấm chế cũng có thế lực của Cự nhân tộc hơn nữa so với bọn họ cũng không yếu hơn, thậm chí là còn mạnh hơn một chút. Huống chi thân thể Cự nhân tộc không kém nhiều loại trong Thượng cổ chân thân nên hắn không nắm chắc thắng lợi.
Thác Lôi ngẩng đầu lên nói:“Ở Đằng Vân đại lục chúng ta tốt nhất là nên thành thật một chút, đừng khiến tộc trưởng chúng ta phải đến, bằng không sẽ toàn diệt các ngươi”.
Một nam tử tóc hồng khác nói:“Yên tâm, Cự nhân tộc các ngươi chúng ta sẽ không trêu chọc vào, bất quá những người này đều là một đám ếch ngồi đáy giếng mà thôi”.
“Ngươi nói ai là ếch ngồi đáy giếng”. Băng tông Tất Nhàn liền xuất thủ, điều làm người ta giật mình là một quyền này của hắn bao phủ cả bốn gã nam tử tóc hồng. Tạp lạp lạp, một tòa băng sơn loại nhỏ liền hình thành đem cả bốn người đóng băng ở bên trong.
Hấp, không chỉ có mọi người trên đại lục hít sâu một ngụm lãnh khí mà một tổ khác của đám nam tử tóc hồng cũng nhịn không được mà nhíu mày.
Bốn người này đều tu luyện Kỳ lân chân thân, Băng nguyên lực của Tất Nhàn tuy có thể đóng băng bọn họ nhưng không thể giết chết bọn họ, chỉ chốc lát sau đám người đó sử dụng công phu phá vỡ băng sơn mà giãy ra.
Vân Trung Hạc đưa tay phải lên trời tìm tòi, một đại khí màng rộng mười thước trong nháy mắt hình thành đồng thời mỉm cười nói:“Tất lão còn chưa có sử xuất ra Băng liệt thần quyền, nếu thi triển ra thì bốn người các ngươi cho dù không chết cũng bị thương”.
“Khí nguyên lực”. Nam tử tóc hồng nhìn thấy khí màng giữa không trung thì đồng tử co rụt lại, tuy rằng bọn họ biết Khí nguyên lực của Vân Trung Hạc có thể sinh ra áp suất nhưng áp suất này không giết được bọn họ mà chỉ có thể làm động tác chậm lại đến một mức làm cho người ta giận sôi lên.
Pháp Thông hai tay hợp thành chữ thập nói: “A di đà Phật, các vị tốt nhất nên im lặng một chút, danh ngạch tiến vào nhị cấp Cổ chiến trường do chúng ta định đoạt”.
“Hừ hừ, Kỳ lân phủ chúng ta sau khi vào Đằng Vân đại lục nhất định sẽ tìm các ngươi tính sổ”. Đám nam tử tóc hồng lui trở lại chỗ, âm lãnh nhìn mọi người nói.
Người tổ kia cũng bắt đầu có điều cố kỵ, Đằng Vân đại lục tuy rằng không có Võ tôn cao thủ nhưng ở dưới Võ tôn lại phi thường mạnh, nhất là Băng tông Tất Nhàn, Vân Trung Hạc, Pháp Thông, ba người này cơ hồ còn kém một chút nữa là sẽ tiến giai lên Võ tôn, một đối một, bọn họ không ai là đối thủ.