Từ sau khi đánh bại Ô Lương Vũ, thanh danh Trương Hiểu Vũ đã nhanh chóng truyền khắp cả Thiên La quốc, chỉ trong thời gian vẻn vẹn nửa năm, chỉ cần là người luyện võ đều biết có một nhân vật thực lực không thua Võ Hùng cường giả như Trương Hiểu Vũ, hơn nữa tuổi cũng không quá hai mươi.
Nhìn qua mười phong thư khiêu chiến ở trên bàn, Trương Hiểu Vũ cười khổ một tiếng, làm người nổi danh cũng không phải chuyện tốt, ít nhất cuộc sống không còn thanh tĩnh.
Những người khiêu chiến đều có thực lực đỉnh phong Võ Vương hoặc Võ Hùng, trong đó còn có một người còn phi thường nổi danh, ít nhất danh hơn Trương Hiểu Vũ, hắn là Vũ Si bài danh thứ tám trong thập đại so nổi cao thủ Thiên La quốc, tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, bởi vì một lòng luyện võ nên đến nay chưa lập gia đình.
"Người đâu!" Trương Hiểu Vũ hướng ra ngoài hô lên.
Một đệ tử Huyền Âm Môn đi đến, cung kính nói: "Công tử, xin hỏi có chuyện gì!" Bởi vì Trương Hiểu Vũ không phải người Huyền Âm Môn, nhưng thân phận lại không tầm thường, nên mọi người đều gọi hắn là công tử.
Trương Hiểu Vũ đem phong khiêu thư chiến của Vũ Si đưa cho hắn, nói: "Ngươi truyền tin cho Vũ Si, nói mười ngày sau chiến một trận ở Mạnh Giao Sơn."
Trương Hiểu Vũ đáp ứng chiến với Vũ Si cũng không phải vì bản thân hiếu chiến, mà hắn biết chuyện đánh bại Ô Lương Vũ làm rất nhiều người nghi ngờ, dù sao một Võ Vương cấp năm lợi hại thế nào cũng không có khả năng đánh bại Võ Hùng cao thủ thành danh đã lâu, trừ phi là trong đó có tin vịt.
Để từ nay về sau thanh tĩnh một chút, Trương Hiểu Vũ đành phải ứng chiến, đối thủ trận chiến đầu tiên đương nhiên phải chọn người tốt nhất là Vũ Si. Đến khi đánh bại Vũ Si thành danh đã lâu, tin tưởng những người không biết tự lượng sức mình tới khiêu chiến hắn, cũng phải nghĩ về sự chênh lệch với Vũ Si.
"Dạ!" Sắc mặt đệ tử Huyền Âm Môn này khẽ chuyển sang màu hồng, chiến đấu cấp bậc Võ Hùng có thể ngộ nhưng không thể cầu, có thể là người thứ nhất biết được tin tức này chắc chắn là vinh hạnh đặc biệt lớn lao.
Không lâu sau, cả Thương Dương Quận Thành náo nhiệt hẳn lên, tin tức Trương Hiểu Vũ muốn đánh một trận với Vũ Si truyền ra như bão táp, cuốn cả giới võ lâm Thiên La Quốc vào.
Tất cả tửu điếm của Thương Dương Quận Thành đều kín hết chỗ, số người tập trung ở Thương Dương nhiều hơn bình thường gấp mười lần, hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng liên tục. Một bộ phận Võ giả trực tiếp dựng lều ngay bên ngoài quận thành, mỗi ngày vào trong thành mua sắm ăn uống, cũng có một bộ phận nóng vội khác đã đi tới Mạnh Giao Sơn, chuẩn bị tìm nơi tốt để quan sát trận đấu.
"Không thể ngờ được mới thời gian hai năm ngắn ngủi, danh khí của Hiểu Vũ ở Thiên La quốc lại lớn như vậy, thật sự là khó có thể tưởng tượng." Trên một con đường của Thương Dương Quận Thành, một con cự điêu bay vút lên giữa không trung, đứng ở phía trên là hai người Lý Dục và Lý Đức.
Lý Dục nói: "Hôm nay ngươi cũng là Võ Vương, một trận chiến này có thể giúp ích cho ngươi rất nhiều, cả ta cũng vậy." Tuyệt đại bộ phận Võ giả không ngại cực khổ, ngàn dặm xa xôi chạy tới thật ra là vì tìm kiếm cơ hội đột phá khi quan chiến.
Lý Đức gật gật đầu, với tốc độ tu luyện của chính mình hắn đã rất hài lòng, hai mươi lăm tuổi tiến vào Võ Vương cấp một, cả Thiên La quốc hôm nay cũng không qua ba mươi người, chỉ cần từ nay về sau cố gắng, thì thành tựu tuyệt đối không nhỏ.
Đến quan chiến không chỉ có thanh niên, mà còn có một số cao thủ thuộc thế hệ trước, họ muốn nhìn xem, tuyệt thế kỳ tài quật khởi này xuất sắc đến mức nào.
"Xem, kia không phải là cao thủ bài danh thứ năm chưởng môn Tử Hà Kiếm Phái Tôn Tùng sao. . . Còn có người kia nữa, La đạo nhân bài danh thứ ba."
"Lão thiên! Trận chiến lần này tính cả Vũ Si, Lâm Nguyên Nghi, thì ít nhất có bốn vị trong thập đại cao thủ Thiên La quốc đến đây, nói không chừng còn nhiều hơn."
"Mẹ, lão bản, lấy cho ta một cái lều dã ngoại, ta muốn đi Mạnh Giao Sơn."
"Ta cũng muốn."
Lão bản phi thường cao hứng cười tủm tỉm: "Đừng nóng vội, có đủ cho tất cả mọi người." Trong nội tâm cảm kích Trương Hiểu Vũ tới chết, mới vài ngày đã thu vào số bạc bằng cả tháng rồi.
. . .
Sự huyên náo rầm rĩ bên ngoài không hề ảnh hưởng đến Trương Hiểu Vũ, lúc này hắn vẫn đang ở hậu sơn.
Lần này cần tu luyện tự nhiên không phải Thất Thương Quyền, mà là Thiên Lôi Ấn, vũ kỹ áo nghĩa hoàn toàn là Thiên cấp vũ kỹ, kỳ thật uy năng Thiên Lôi Ấn đạt đến cực hạn cũng vô cùng to lớn, có điều muốn lĩnh ngộ nó trong thời gian ngắn chắc chắn là nói chuyện hoang đường viển vông, Trương Hiểu Vũ chỉ muốn đem Thiên Lôi Ấn luyện đến năm thành thậm chí sáu thành hỏa hầu.
"Hiểu Vũ, ngươi không biết đâu, những ngày này sinh ý của Thương Dương Quận Thành chúng ta bạo phát cực lớn, chí ít có hơn năm mươi vạn người tới đây để xem trận đấu của ngươi và Vũ Si." Lạc Thi Thi cười cười đi tới.
Trương Hiểu Vũ xoay người cũng cười nói: "Không thể ngờ được ta cũng trở thành danh nhân rồi."
"Từ ngươi khi ngươi thi đấu ở Thanh Niên Đại Tái đã trở thành danh nhân rồi, lần này do giết Ô Lương Vũ nên trực tiếp đứng ở đỉnh phong."
Thiên Lôi Ấn tiến triển không tệ, tâm tình Trương Hiểu Vũ cũng rất tốt, nói: "Trước mắt làm danh nhân cũng không dễ dàng! Người khác đều muốn dẫm lên ngươi ta mà leo lên, hơi chút sơ sẩy sẽ lập tức thân bại danh liệt."
Lạc Thi Thi hồi tưởng lại nói: "Khi còn bé cha ta cũng giống như vậy, gần như mỗi tháng đều có người tới khiêu chiến, phiền muốn chết, không thể ngờ hiện tại ngươi cũng giống như vậy."
Trương Hiểu Vũ thấy nàng có chút thương cảm, đi qua ôm chầm lấy nói: "Người chết không thể sống lại, huống chi ngươi còn có ta."
"Công tử, có người tìm ngươi." Huyền Âm Môn đệ tử tới thông báo.
Tìm ta, Trương Hiểu Vũ nói: "Người nào."
"Là Tiểu vương gia và Tiểu Hầu gia Kim Quang Quận Thành, còn có Ngọc Liên công chúa."
Là bọn hắn đến đây, nửa năm thời gian không gặp, Trương Hiểu Vũ nghĩ tới đoạn thời gian ở Cổ Chiến trường, lúc đó tuy nguy hiểm, nhưng cũng tạo thành tình hữu nghị không tệ giữa họ.
"Để bọn họ chờ một chút, ta lập tức tới đó."
Lạc Thi Thi nói: "Ta đi bày tiệc rượu." Thân phận của bọn Lý Dục đều vô cùng tôn quý, đi vào Huyền Âm Môn nhất định phải long trọng chiêu đãi, nếu không sẽ trở thành thất lễ.
……………..
Trong phòng khách Huyền Âm Môn, có Lý gia huynh đệ, Tiêu Linh, Tôn Hổ, còn có Tiêu Liệt, Dạ Trường Phong lại không đến, có khả năng còn đang bế quan.
Nhìn thấy Trương Hiểu Vũ, Lý Đức cười nói: "Hiểu Vũ, hôm nay gặp mặt ngươi cũng không dễ dàng!" Kim Quang Quận Thành cách Đồ Vân Sơn đến bảy tám nghìn dặm, cho dù cưỡi Phi Thiên Điêu cũng mất thời gian hai ba ngày.
Trương Hiểu Vũ chú ý tới Lý Đức đã đột phá đến Võ Vương, nói: "Ngươi cũng thành Võ Vương, chúc mừng!"
"Nếu không tiến giai, ta phải xin lỗi rồi đi ra ngoài rồi, ở đây có ai không phải là Võ Vương chứ." Lý Đức đùa giỡn.
Ôn lại chuyện vũ với mọi người trong chốc lát, Trương Hiểu Vũ mở miệng nói: "Đợi lát đi dùng cơm, tiệc rượu đang chuẩn bị rồi."
Tôn Hổ không khách khí nói: "Trương huynh đệ, đang chờ ngươi nói những lời này đây. Gấp rút chạy đến đây cả cơm trưa vẫn chưa kịp ăn."
Ha ha, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Uống một ngụm trà, Lý Dục nói: "Hiểu Vũ, thực lực của ngươi hôm nay ta đã đoán không ra, nhưng mà vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút, Vũ Si ngoại trừ tu vi cao thì còn rất “si”, thông thường cao thủ tu vi cao hơn cũng không nguyện ý luận bàn với hắn."
Tiêu Linh cũng nói: "Người này một khi đã chiến đấu, đều không chết không ngớt, muốn để hắn nhận thua trừ phi đem hắn đánh cho dậy không nổi, hoặc là giết hắn luôn, cực kỳ khó chơi."
Trương Hiểu Vũ không thèm để ý nói: "Nếu đánh bại hắn thì có thể giết gà dọa khỉ, giảm đi rất nhiều phiền toái."
Mọi người gật gật đầu, Trương Hiểu Vũ nói đi không sai. Kỳ thật ngay cả bọn họ cũng không thể tin được, thực lực của Trương Hiểu Vũ đã tiến triển đến nước này, chứ đừng nói là những người bên ngoài không biết rõ tình hình.
. . .
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới lúc đấu với Vũ Si.
Bầu trời màu xanh thoảng qua vài đám mây tráng, gió cũng không lớn, nó ôn hòa thổi vào mặt người ta như hơi thở của tình nhân, khiến tâm tình vô cùng thoải mái.
Mạnh Giao Sơn cách Đồ Vân Sơn mười dặm.
Ngọn núi này cao bảy tám trăm thước, không có điểm nào thu hút người khác. Nhưng hôm nay, chính ở tòa Mạnh Giao Sơn này lại tụ tập hơn năm mươi vạn người, mà nhân số vẫn còn gia tăng không ngừng, nhìn ra phía xa xa, đầu người đông nghịt như thủy triều làm ngươi ta cảm thán.
So với trận chiến của Lý Dục và Thiết Nhân Vương, nhân số quan chiến hôm nay phải nhiều hơn mấy lần, dù sao một bên là chiến đấu của Võ Vương, một bên lại là chiến đấu của Võ Hùng, sự chênh lệch không cần phải nói nhiều lời.
Trên Mạnh Giao Sơn, Trương Hiểu Vũ đứng trên một tảng đá lớn, phía dưới là người rậm rạp chằng chịt, bất quá hắn căn bản không nhìn những người khác, mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
"Mẫu thân, tại sao có thể là hắn." Ở vô số trong Võ giả, hai mỹ nữ một lớn một nhỏ đứng bất động, nữ tử trẻ tuổi có làn da màu mật ong không thể tin được nói.
Tuổi trẻ nữ tử lẩm bẩm nói: "Hắn chính là Trương Hiểu Vũ ta nói với ngươi."
"Cái gì!" Thiếu phụ xinh đẹp khiếp sợ.
"Đúng vậy, ngay từ đầu ta nghe tên Trương Hiểu Vũ còn tưởng là trùng tên trùng họ, dù sao mới qua thời gian không bao lâu, làm sao hắn có thể chiến đấu với Vũ Si bài danh thứ tám của Thiên La Quốc được."
Hai người đúng là Hách Liên Mân và Hách Liên Xuân Thủy, thật ra lần này bọn họ tới đây để mua sắm một ít đan dược và nhu yếu phẩm sa mạc Đôn Hoàng không có, nghe thấy tất cả mọi người đều nghị luận đại chiến Võ Hùng sắp sửa diễn ra, nhịn không được tới đây quan sát.
"Mân nhi, ngươi chọc phải phiền toái cho chúng ta rồi, đã thật sự là Trương Hiểu Vũ, thì thực lực hắn phải hơn Đại Trưởng Lão mới giết được Ô Lương Vũ." Hách Liên Xuân Thủy lo lắng.
Sắc mặt Hách Liên Mân phức tạp, thiếu niên bị đuổi giết lúc trước hôm nay đã trở thành cao thủ nổi danh lừng lẫy, chờ hắn đem những chuyện bề bộn xong thu dọn xong, tất nhiên sẽ đến sa mạc Đôn Hoàng lấy lại công đạo.
"Mẫu thân, hắn chắc là không dám đâu! Phủ chủ không phải đã đột phá đến Võ tông sao?"
Hách Liên Xuân Thủy lắc đầu nói: "Trong thời gian ngắn hắn tự nhiên sẽ không trả thù, nhưng với thiên phú của hắn, ngươi cho rằng ngày hắn tới còn xa ư?”
"Vũ Si đến đây!" Một tiếng hét lớn không biết vang lên từ trong đám người nào.
Tất cả mọi người nhìn thấy một đạo ảo ảnh bay tới từ phương Bắc, chỉ trong chốc lát, một cái thân ảnh cực kỳ hùng tráng lăng không đứng ở phía trước Trương Hiểu Vũ hơn trăm thước.
Trương Hiểu Vũ mở mắt, Vũ Si là một thanh niên hùng tráng, tuổi chừng ba mươi mấy, tóc tai phiêu tán, khuôn mặt râu ria, chỉ có ánh mắt tinh nhuệ nói cho mọi người biết hắn là một cao thủ.
Người gần nhất cách hai người gần ngàn mét, bất quá tất cả mọi người đều là Võ giả, lại đang ở ban ngày, chút khoảng cách ấy vẫn có thể nhìn thấy hai người rõ ràng.
Giờ khắc này, hơn mười vạn người trong phạm vi mười dặm Mạnh Giao Sơn không có tia tạp âm nào, giống y như hít thở không thông vậy, tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực và kích động trước đó chưa từng có.
"Ngươi chính là Trương Hiểu Vũ, quả nhiên rất trẻ." Vũ Si tùy ý nói.
Trương Hiểu Vũ không cách nào đứng yên trong hư không như Vũ Si, đó là cảnh giới Võ Hùng mới có, nhưng hắn đứng ở trên đá lớn, mà khí thế không thua Vũ Si một chút nào, ngược lại làm cho người ta cảm thấy cường đại tuyệt đỉnh.
"Vũ Si chính là Vũ Si, cũng không thèm để ý hình tượng bề ngoài, ít nói lời vô ích, chiến đấu đi!" Chiến đấu với cao thủ không phải là không có chỗ tốt, Trương Hiểu Vũ cũng không muốn chiến thắng đơn giản, ít nhất cũng phải luyện tập một chút.
Ánh mắt Vũ Si càng hung hiểm hơn, quanh thân xuất hiện khí lãng màu vàng đất cực kỳ nồng đậm, làm cho người ta cảm giác được sự trầm trọng đáng sợ.
"Nếu như ngươi cho rằng đánh bại Ô Lương Vũ là có thể thắng ta, vậy ngươi cũng sai rồi, đại địa phòng ngự của ta không hề thua kém hạ phẩm nguyên giáp, hơn nữa nguyên khí của ta là búa có lực công kích mạnh nhất.”
"Thì sao?" Trương Hiểu Vũ căn bản không thèm để ý chiến thuật tâm lý của đối phương, ngày đó hắn thắng Ô Lương Vũ rất dễ dàng, có khả năng người khác đều cho rằng hắn thắng thảm.
Cảm nhận được khí lãng màu vàng đất quanh thân Vũ Si, chưởng môn Tôn Tùng của Tử Hà kiếm phái và La đạo nhân bài danh đệ tam đều nhíu mày, vài năm không thấy, bọn họ cũng không chắc chắn có thể chiến thắng Vũ Si, người này đối với tu luyện thật sự quá say mê, gần như nhập ma.
"Cẩn thận đi!" Vũ Si quát lạnh một tiếng, nắm lấy búa lớn trực tiếp chém về phía Trương Hiểu Vũ, khoảng cách trăm mét tựa như bị hắn bỏ qua.
Trong nháy mắt tay phải biến thành màu đen, nắm tay của Trương Hiểu Vũ ngạnh kháng với phủ cương tới trước mặt.
Phanh, phảng phất như một cái sao chổi đâm vào mặt đất, lực lượng đáng sợ hình thành khí lưu có thể thấy được bằng mắt thường, sắc bén giống như lưỡi dao không gì không phá được, đem rất nhiều đại thụ trên Mạnh Giao Sơn chặt đứt, một số vách núi cũng bị phá nát, rơi xuống bốn phương tám hướng.
"Chú ý, những tảng đá lớn này có lực lượng rất mạnh." Nhưng người thật sự quá dày đặc, những tảng đá lớn kia tùy tiện rớt vào nơi nào cũng có thể đập lên nhiều người.