Sát Thiên Mạch luồn tay vào áo Thiên Nhan, hai tay vuốt ve gò bồng đảo của nàng làm cho nàng kêu lên những tiếng rên kích tình. Hiên Viên Lãng cũng đi tới bên cạnh nàng, hắn đưa móng vuốt của mình lại, vuốt ve sống lưng của nàng.
Mạc Băng nhìn hai người hành động, vô cùng khó chịu, hắn nhanh chóng chớp lấy đôi môi căng mọng đỏ tươi của nàng. Lưỡi hắn cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương kia, hai lưỡi triền miên, lại phát ra những tiếng lêu 'Chậc chậc' rất chói tai.
Sát Thiên Mạch đưa một tay xuống vùng bí ẩn của nàng, một mặt đưa ngón tay vào trong hoa huyệt, một mặt lấy ngón cái ấn vào hoa hạch của nàng.
Thiên Nhan rên xiết không thôi, bàn tay của Sát Thiên Mạch hệt như ma quỷ, động chạm đến những nơi nhạy cảm nhất. Mạc Băng thoát khỏi cõi hư vô, không còn cao cao tai thượng nữa, hắn hôn từ trên xuống dưới, lần xuống đôi gò bồng đảo xinh đẹp, cắn mυ"ŧ nhụy hoa đỏ hồng.
Hiên Viên Lãng một mình hưởng dụng đằng sau, hắn đưa tay thoát y phục của nàng, đưa từng ngón tay một vào để nới rộng cúc huyệt lâu ngày không được tưới tắm mà chật hẹp không thôi.
Thiên Nhan rêи ɾỉ, bị bọn hắn người trước người sau cày cấy trên từng tấc da nhưng nàng không thể làm gì khác ngoài việc rêи ɾỉ kích tình. Thân thể này không nghe lời nàng, còn có vẻ hưởng thụ nhiệt liệt nữa.
Có lẽ là ngày thường chủ nhân thân thể này cùng được thị tẩm như vậy đi, nàng nghĩ thầm.
"Ưm.... đừng như.... vậy... a~"
Sát Thiên Mạch nhìn thấy hoa tâm của nàng bất giác chảy ra dịch thể lòng màu trắng nhạt, đục. Mùi hương từ đó tỏa ra vô cùng ngọt ngấy. Vừa ngửi thấy cơ hồ trừ Mạc Băng đã rõ, ai cũng biến sắc. Dâm thủy của nàng như vậy,... giống hệt xuân dược nha!
Thiên Nhan không hiểu mùi hương này ra sao, chỉ thấy nó hơi ngọt ngấy. Rồi cơ thể nàng nóng bừng lên. Làn da trắng noãn như dương chi bạch ngọc giờ phủ lên một lớp đỏ ửng tới mê người. Ba nam nhân không nhịn được, đứa nhỏ đã dựng thẳng đứng, lung lay trước gió, từ đầu còn chảy ra một thứ chất lỏng đục ngà.
Nhưng thân thể nàng rất trống rỗng a~. Nàng muốn nhưng lại không muốn khuất phục, cắn môi xinh, không để cho những tiếng rêи ɾỉ mất hồn kia thoát ra.
Sát Thiên Mạch thấy vậy, không khỏi cười mị hoặc, lại càng khiêu khích hơn, hắn đưa phân thân của mình vào một ít rồi lại vô tình rút ra, làm cho Thiên Nhan căm hận không thôi.
Hiên Viên Lãng đằng sau thấy cúc huyệt của nàng đã chuẩn bị xong liền cười rạng rỡ, đưa thẳng cậu nhỏ của mình vào.
Thiên Nhan cong người lên, cảm thụ đau rát từ đằng sau khiến nàng không khỏi kêu ra tiếng:
Hiên Viên Lãng thấy vậy, như không chịu thua, cũng hung hăng ép vượt qua những vòng cung thịt non mềm, tiến vào sâu bên trong. Hai người đều đâm vào sâu bên trong, như chỉ cách nhau một màng chằn, quy đầu còn cụng nhau.
Thiên Nhan không chịu nổi hét lên, Mạc Băng thấy vậy thì khẽ cười nhung nụ cười rất âm trầm. Định lực của hắn khá là tốt, để hắn hầu hạ nàng sau vậy!
Sát Thiên Mạch cùng Hiên Viên Lãng vẫn là lần đầu trải qua hoan ái, ôn nhu, thương tiếc hầu như không có, mà chỉ toàn dựa theo bản năng. Thiên Nhan cảm thấy thân thể đau đớn nhưng dần dần cũng cảm thấy khoái lạc, thân người mềm ra trong cơn thủy triều.
Thân thể nàng nhanh chóng co rút, hai người Hiên Viên Lãng cùng Sát Thiên Mạch nhìn nhau, không khỏi cùng hiểu ý, nhanh chóng chạy nước rút rồi phóng ra.
Phân thân hai người mềm đi nhưng nhanh chóng lại cứng dậy, Thiên Nhan hốt hoảng không thôi, còn hai kẻ chưa phát tiết, nàng sẽ bị hành đến chết mất! Thiên Nhan mệt mỏi cầu xin:
"Đừng mà, ta sẽ rách mất, dừng lại,..."
Mạc Băng vừa ôn nhu hôn lên môi nàng, vừa thương tiếc nàng. Hai con cầm thú này lần đầu nếm vị hoan ái, ếu không cho bọn họ chút thời gian thì tuyệt không đủ nha! Hắn cầm lấy bàn tay non mềm của nàng, đưa đến cậu nhỏ của hắn.
ŧıểυ Mạc Băng sớm đã cương, tuy hắn có định lực tốt nhưng còn chờ hai tên kia ít cũng phải 2 khắc, hắn chịu không được a~. Bàn tay non mềm như không xương, mát lạnh chạm vào cậu nhỏ, hắn đưa tay nàng lên xuống hoạt động.
Thêm hai lần nữa, cả người Nam Cung Thiên Nhan dã rời, nàng nghĩ thầm, nếu không phải cả tuần tuyệt nàng không thể xuống giường a~. Lũ cầm thú ăn thịt không nhả xương này!. Mạc Băng nhìn qua nàng mệt mỏi nhắm mắt, lại thương xót hôn lên trán nàng, nàng nghĩ nhiều a! ~. Chuyện đâu xong dễ vậy? Hắn vừa ăn tráng miệng, còn chưa vào món chính.
Bên cạnh nàng là 3 nam nhân cùng thân hình hoàn mỹ đang cùng nhau 'hầu hạ' nàng.
Đó chính là cảnh tượng Đông Phương Úc Khanh nhìn thấy khi bước vào. Xem ra mấy tên này ăn vụng mà không đợi hắn a~.
Thiên Nhan một đôi mắt mờ sương mịt mùng không tiêu cự vì động tình, ngóng ra cửa thì tụ lại trong mắt máng là một thân ảnh nam nhân thư sinh mặc áo dài màu lam đang cười hờ hững.
Nàng giật mình làm cho hai cậu nhỏ trong thân thể nàng bị xiết chặt, hai kẻ kia đau tới nhe răng nhếch miệng, vội vàng nói nàng thả lỏng rồi làm đến mấy lần ra vào rồi phun ra một lần nữa.
Không đề mấy nam nhân này hồi sức, Đông Phương Úc Khanh nhẹ nhàng bước tới, trong tay hắn còn cầm một chiếc lọ nhỏ. Hắn cười phúc hắc, híp mi gian tà:
"Chà chà, xem ra có ai quên mất ta nha!"
Thiên Nhan khóe mắt co rút, còn chưa xong sao? Nàng sắp ngất đi vì mệt mỏi rồi! Bịn họ đều sung sức như thế? Nàng sẽ chết luôn quá!
Mạc Băng cười nhạt, khẽ trao đổi ánh mắt với Đông Phương Úc Khanh, một lúc sau, như đạt được hiệp nghị, Đông Phương tiến tới, hắn còn khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng nói:
"Trò chơi giờ mới bắt đầu!"
T/g: Giờ Nhan tỷ mới bắt đầu khổ thật sự nek! Quá chi là khổ lun, ai bảo thu hút nhiều ong bướm quá làm chi? Haha, còn 3 anh nữa ở nɠɵạı giới lận. Kết cục của quãng đời sau này của chị chỉ có một chữ: "THẢM" a~