Nhưng Lôi Âm vẫn không tin, cực kì tức giận mà nói:
“Phàm nhân to gan, dám điêu ngoa bày chuyện trên Thiên giới.”
“Ta, ta… không.. có..”
Vương mẫu hiền hậu, nhẹ nhàng hỏi:
“Vậy, tỷ tỷ của ngươi đâu?”
“Tỷ ấy có chút việc bận nên phái ta tới đây trước. Cũng còn là… để bái Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa làm thầy…”.
Hoa Thiên Cốt mong chờ nhìn về phía bóng dáng màu trắng kia. Nhưng mà Bạch Tử Họa vẫn ung dung thưởng rượu, không hề chú ý đến cô bé. Lôi Âm đã tức giận là thế, ngay cả Điện Mẫu cũng không tin nổi, thét lên với Hoa Thiên Cốt:
“Tên bịa đặt to gan! Tứ đại thiên vương đâu? Mau tới lôi nó ra ngoài…”
“Ta không có….”
“Ai dám động vào muội muội của ta?”
Trong lúc Hoa Thiên Cốt đang định phân bua, một giọng nói trong vắt mà phảng phất yêu mị vang lên. Toàn bộ chúng tiên ngây ngẩn nhìn tới nơi giọng nói ấy phát ra.
Từng làn gió cuốn bay tầng tầng song phấn, cánh hoa đào rơi rơi, bồng bềnh tựa như mưa. Người từ không khí hiện ra kia hệt như một vầng sáng dịu dàng nhất thế gian.
Làn váy xanh nhẹ nhàng, phiêu dật. Trên tóc nàng còn vương vài cánh hoa đào, xinh đẹp. Vài sợi tua trong suất của cung vũ bay theo gió múa bên hông eo thon nhỏ. Vóc dáng tha thướt mà cao ngạo.
Trong mắt nàng như ẩn chứa cả thiên địa. Gương mặt tinh mĩ hoàn hảo hơi nâng cao. Trên trán ấn kí trưởng môn Mao Sơn đỏ rực như lửa hòa vào với cành sen hồng tỏa sắc tím mênh mang quyến rũ không nói nên lời.
Chư tiên ngắm nhìn nàng tới xuất thần. Mà bóng dáng vừa cao ngạo vừa quyến rũ khuynh thiên đảo địa từng bước tiến lại phía Hoa Thiên Cốt, cất giọng nói:
“Chẳng hay ta ta có nói xá muôi tới báo tin trước, có gì là sai? đa͙σ lễ đối đáp khách của chư tiên là như vậy sao?”
Vương Mẫu cười hiền hậu giải thích:
“Không có gì, chẳng qua ŧıểυ cô nương này nhỏ như vậy, không ít tiên hữu nghi ngờ nên… Xin hỏi vị cô nương này là..?”
Nam Cung Thiên Nhan khẽ gật, vẻ mặt cao ngạo:
“Chưởng môn đương nhiệm của Mao Sơn, Hoa Thiên Nhan.”
Nghe vậy, chúng tiên cùng gật gù. Tuy cô nương này còn nhỏ tuổi, chỉ mới 15~16 tuổi nhưng tiên khí của nàng thanh sạch, trong trẻo ẩn ẩn quanh thân đúng là vẫn hơn một người phàm 11~12 tuổi.
Hoa Thiên Cốt như nhớ ra chuyện gì, quay sang phía trưởng môn Lao Sơn, nói với ông về chuyện của Lâm Tùy Ý. Chưởng môn Vương Ốc sơn nghe vậy liền xanh mét mặt mày:
“Tên Xuân Thu Bất Bại này quả thực không để Tiên giới chúng ta vào mắt. Chuyện đoạt xích Thuyên Thiên hắn nhất định cũng tham dự. Bệ hạ, xin hãy hạ Tiên Tập lệnh!”
Ngọc Đế gật đầu, lại thấy Thái Thượng Lão Quân nói: “Thần thấy mối họa lớn nhất bây giờ lại là Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch. Yêu nhân kia pháp lực cao cường, mấy lần vào điện Cửu Tiêu trộm tiên dược như chốn không người. Mấy lần đại chiến cũng không thể vây bắt được hắn, coi thiên binh thiên tướng như khỉ mà đùa giỡn. Hơn nữa hắn lại là kẻ đứng đầu chúng ma, nếu có thể diệt tên này trước, thực lực yêu ma chắc chắn sẽ giảm đi.”
“Ừm, có lý, các vị tiên nhân có thần khí còn lại, nhất định phải cẩn thận gấp bội, không thể lại xảy ra chuyện bi thảm như Mao Sơn. Yến hội này ta cũng không còn tâm trạng tiếp tục, nếu không có chuyện gì thì lần này dừng tại đây, mọi người trở về thắp cho Thanh Hư đa͙σ trưởng nén hương đi. Tôn thượng, người có gì muốn nói không?”
Ngọc Đế nhìn về phía Bạch Tử Họa, trong mắt là sự phó thác nặng nề. Hắn bình tĩnh nói: