Thiên Nhan điên tiết kéo Hiên Viên Lãng chạy vòng quanh khu rừng tìm Hoa Thiên Cốt mà không thấy, cho đến khi:
“Lãng ŧıểυ tử! Ngươi đi đâu vậy? Ta tìm ngươi nãy giờ”
Thôi xong rồi, Thiên Nhan quýnh lên. Nếu Lạc Hà Đông đã đến tìm mà không thấy Hoa Thiên Cốt đâu thì sao cô bé nhận được trưởng môn Mao Sơn? Nhưng trí thông minh và sự bình tĩnh của Ảnh hậu cũng được dịp thể hiện. Nàng chắc chắn giờ cứ phải gác chuyện tìm Hoa Thiên Cốt lại đã. Trước hết nàng phải nhanh chóng lên Mao Sơn, thay Hoa Thiên Cốt nhận ủy thác rồi xuống núi chờ Đông Phương Úc Khanh, trao đổi với hắn một điều kiện để hắn giúp nàng tìm được Hoa Thiên Cốt là xong.
Tới khi tìm được Hoa Thiên Cốt, nhường chức trưởng môn Mao Sơn cho cô bé là xong.
Nghĩ vậy, nàng vội vàng chạy nhanh lên núi. Hiên Viên Lãng ở đằng sau, nhìn theo bóng nàng, hỏi với theo nàng:
“Nhan cô nương, cô đi đâu vậy?”
“Ta có việc phải lên Mao sơn trước! Ngươi có rảnh thì tìm giúp ta ŧıểυ Cốt đi, nếu 2 ngày sau mà không thấy thì thôi vậy. “
“Nhưng muốn tìm được cô nương thì phải đi đâu tìm đây?”
Thiên Nhan suy nghĩ 1 lát, mấy ngày sau khi nàng tìm được Hoa Thiên Cốt thì sẽ đưa cô bé lên Quần Tiên yến để làm công tác xây dựng tình cảm nên có lẽ sẽ phải tìm nàng ở đó đi, vậy là nàng trả lời vọng lại:
“Mấy ngày sau ta sẽ đến Quần Tiên yến bên Dao trì rồi sẽ cùng xá muội ra nhập làm đệ tử Trường Lưu. Như vậy nhé!”
Vậy là Thiên Nhan nhanh chóng lên núi. Bởi nàng vừa giải khai một phần phong ấn, lấy lại thêm pháp lực nên cái kết giới ấy chẳng làm gì được nàng cả. Khi lên tới nơi, thấy khắp nơi toàn là xác chết và máu me.
Nàng đi tới, Thanh Hư đa͙σ trưởng đúng là đang hấp hối. Nhìn thấy nàng, ông ta chậm chạm lấy cung vũ bên hông và 2 cuốn sách ra, đúng lá bí quyết của Mao Sơn và bản ‘Lục giới toàn thư’ do ông biên soạn ra, định nói gì đó. Nhưng ngay lập tức nàng cầm lấy mọi thứ trong tay ông ta, cười nói:
“Ông an tâm, ta sẽ đưa những thứ này cho Hoa Thiên Cốt, một cô bé vô cùng thích hợp làm trưởng môn Mao Sơn của ông, chắc chắn môn phái này sẽ phát dương quang đại!!!!!!!!”
Thanh Hư đa͙σ trưởng thều thào hỏi:
“Hoa Thiên Cốt…. trong lời thí chủ ….là người như thế ….nào?”
“A… đó là một cô bé 11 tuổi, tính cả tuổi mụ là 12, ngây thơ thiện lương, đơn thuần trong sáng.”
Thanh Hư nghe xong, thở dốc, cố gắng nói:
“Thí chủ, phiền ngươi lại đây, ta có việc cần nhờ cậy….”
Thiên Nhan nghi ngờ, trong nguyên tác không có cái này nga…. Nàng nhẹ nhàng tiến đến, ngồi xuống cạnh Thanh Hư đa͙σ trưởng. Ông ta chỉ chờ có thế, nhanh chóng đưa tay điểm lên ấn đường của nàng.
Ngay lập tức, ấn kí trưởng môn hiện lên, đan vào với ấn kí hoa sen của nàng, sáng chói. Nàng nhăn nhó:
“Ông làm cái gì vậy?”
“Ha… thí chủ,… từ nay ngươi …sẽ là trưởng môn Mao Sơn của chúng ta… Chỉ khi nào… Phong Sương Nhất Kiếm Bạch Tử Họa… dùng linh lực cao cường nhất tiên giới thì mới… có thể chuyển dời ấn kí sang người đại đồ đệ Vân Ẩn của ta. …Mao Sơn trông cậy vào thí… chủ….”
Sau đó, thân thể của Thanh Hư đa͙σ trưởng tan biến thành những vật hình cầu bay lên trời. Nàng điên tiết gào lên:
“Thanh Hư chết tiệt! Ta nhớ thù này đã lập, ta sẽ tính vào đại đồ đệ Vân Ẩn ông yêu thương nhất!!!!!!!!”
Tại một nơi nào đó ở nhân gian, Vân Ẩn đang hành đa͙σ cứu người, chợt thấy lạnh sống lưng… có ai đang tính kế hắn a~~