Ngay khi Lăng Tiếu muốn ra tay, Băng Nguy Vũ lập tức nói:
- Chúng ta nguyện ý giao ra Kiều Phong, hắn. . . Hắn chỉ bị băng phong thôi, có. . . Có lẽ còn chưa chết!
- Không cần, chờ các ngươi chết rồi, ta cũng có thể tìm được hắn, dẫn hắn rời đi!
Lăng Tiếu nói một tiếng, bạo phong thân pháp bắt đầu chuyển động, bốn đạo thân ảnh xông đánh tới bốn phương tám hướng.
- Không tốt, đi mau, trở về thỉnh lão tổ tông!
Băng Tuyết Đông kinh quát.
Hắn không muốn ngăn địch thay những người khác, rõ ràng là người đầu tiên chạy trốn.
Chỉ là tốc độ của hắn sao có thể sánh với bạo phong thân pháp của Lăng Tiếu được, cho dù là cao giai Chí Tôn Lăng Tiếu cũng có thể truy giết được.
Kiếm quang của Lăng Tiếu đã đến trước hắn, Băng Tuyết Đông bị dọa đến vỡ mật, đang muốn toàn lực ngăn cản thì đã có một cổ lực lượng khác bỗng hiện ra, ngăn lại một kích này.
Kiếm chiêu ở ba phương hướng khác cũng bị đối phương hóa giải mất.
Lăng Tiếu kinh ngạc nhướng mày nói:
- Không nghĩ đến các người còn ẩn nấp không ra đấy!
Lúc này, có hai đạo thân hình khác đồng thời xuất hiện.
Đây rõ ràng là hai gã cao giai Chí Tôn Thủy Thần, trên người hàn phát ra cực lạnh chi khí, hiển nhiên cũng là người Băng tộc rồi.
Băng Tuyết Đông, Băng Đường Thủy, Băng Hàn Phương cùng với Băng Nguy Vũ đều như gặp được cứu tinh hoảng sợ nói:
- Bái kiến lão tộc trưởng, Minh trưởng lão!
Lão giả tóc trắng xoá kia đúng là lão tộc trưởng Băng tộc, mà tên còn lại lại có hai hàng lông mày trắng thật dài, thân còng xuống.
.
Hai người này thực lực cũng đã đạt tới cao giai Chí Tôn trung kỳ, lão tộc trưởng Băng tộc càng đã đạt đến hậu kỳ chi cảnh, cách đỉnh phong đã rất gần rồi.
- Lăng Dược Thần, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến ngươi đối xử với trưởng lão Băng tộc ta như vậy, ngươi nói với ta, lão tộc trưởng ta ở trong tộc vẫn có chút tư cách, nếu không phải việc gì khó, lão phu liền thỏa mãn điều kiện của ngươi! Băng tộc chúng ta cũng không muốn đối địch với Lăng Dược Thần ngươi!
Lão tộc trưởng Băng tộc ôn hòa mở miệng nói.
- Ha ha, điều kiện ta đã sớm nói rồi, là Băng tộc các ngươi quá không cho Lăng Tiếu ta mặt mũi, cho nên chỉ có thể dựa vào bản thân đi làm thôi!
Lăng Tiếu cười lạnh nói.
- Hàn Phương, ngươi đến nói một chút xem có chuyện gì? Xem tộc ta có thể cho Lăng Dược Thần một cái công đạo hay không?
Lão tộc trưởng Băng tộc nhìn Băng Hàn Phương nói.
Băng Hàn Phương tranh thủ thời gian tiến lên trước nói:
- Lão tộc trưởng, hắn là muốn tới giết Nguy Vũ, việc này Nguy Vũ có lẽ rõ ràng!
Lão tộc trưởng Băng tộc ánh mắt dừng lại ở trên người Băng Nguy Vũ, Băng Nguy Vũ giật mình, tranh thủ thời gian kéo lấy thân thể bị trọng thương lướt tới nói:
- Lão tộc trưởng, ta chỉ đóng băng tên cừu nhân Kiều Phong tới giết ta, , chẳng lẽ là sai sao?
- Người còn chưa chết?
Lão tộc trưởng Băng tộc hỏi.
Băng Nguy Vũ rơi ra vẻ làm khó nói:
- Có thể, Nhưng có thể. . . Ta cũng không rõ ràng lắm, hắn đã bị ta đóng băng trong vạn băng sơn, đã trở thành băng điêu được ba năm rồi!.
- Xem ra là dữ nhiều lành ít rồi!
Lão tộc trưởng Băng tộc khẽ thở dài, tiếp theo hắn nói với Lăng Tiếu:
- Lăng Dược Thần, thường nói oan gia nên giải không nên kết, người ngươi muốn có lẽ đã chết, ngươi cho dù giết trưởng lão tộc ta cũng không làm được gì, như vậy đi, chúng ta đưa ra một bình Băng Hồn Hồi Xuân Tuyền cùng với năm khỏa Băng Tuyết Nhân Sâm, việc này như vậy bỏ qua đi!
Băng Hồn Hồi Xuân Tuyền ngoại trừ có được thần hiệu phản lão hoàn đồng ra, đối với bất luận võ giả băng thuộc tính nào đều có chỗ tốt rất lớn ; mà Băng Tuyết Nhân Sâm càng là từ trên Băng Tuyết Tham Thụ hái xuống, cực kỳ hiếm có.
Băng Tuyết Tham Thụ mặc dù không lọt vào cửu đại thần thụ, nhưng cũng là một loại cổ thụ thần kỳ có được thần hiệu.
Nó một vạn năm nở hoa, một vạn năm kết quả, một vạn năm sau thành thục, trọn vẹn cần ba vạn năm mới có thể mọc ra nhân sâm, nhân sâm giống như hình người, có được thần hiệu khởi tử hồi sinh, hoạt nhân bạch cốt, tăng cường huyết khí, ngưng luyện cường hóa gân cốt, mặt khác còn có thể khiến võ giả không đạt đến cảnh giới Thần Vương đường trường sinh bất tử, tuyệt đối là thần tài đỉnh cấp, cũng chỉ có Băng tộc bọn hắn mới có Băng Tuyết Nhân Sâm thôi.
Băng tộc có thể xuất ra hai thần vật này quả thật có thể thấy được lão tộc trưởng Băng tộc thật tình muốn hóa giải ân oán này rồi.
Dù sao vừa rồi bọn hắn ở bên quan chiến, đã nhìn ra Lăng Tiếu chiến lực vô song, tuyệt không phải trung giai Chí Tôn bình thường có thể so sánh, cho dù là cao giai Chí Tôn bình thường cũng không phải đối thủ của hắn..
Bọn hắn cũng không vì vậy mà sợ Lăng Tiếu, nhưng lại không thể không cân nhắc đến thế lực sau lưng Lăng Tiếu.
Mấy năm trước Kim tộc và Thiên Long Môn vừa diệt đi U Ảnh tộc và Thần Phủ Bang, hai thế lực lớn này chính là tồn tại không thua gì Băng tộc bọn hắn a.
Cho nên, bọn hắn không thể không cẩn thận đối đãi Lăng Tiếu!
- Ha ha, nếu ta giết các ngươi, lại bồi cho Băng tộc các ngươi một chút thần vật, các ngươi có chịu không?
Lăng Tiếu nhe răng cười nói.
Hắn từ trong ngữ khí của đối phương đã nghe ra Kiều Phong chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít rồi, tâm tình lập tức trở nên vô cùng phẫn nộ.
Kiều Phong đối với hắn có ân cứu mạng, càng truyền hắn Hàng Long Chưởng, xem như là một phần ân tình lớn lao.
Chỉ tiếc, hắn không thể kịp thời cứu được hắn, khiến hắn vẫn lạc, tâm tình sao có thể cao hứng được.
- Làm càn, lão tộc trưởng chúng ta đã khoan hậu đối đãi ngươi rồi, nếu ngươi còn không thấy đủ, có tin ta lấy mạng ngươi hay không!
Băng Minh mở miệng quát.
- Vừa rồi bốn người bọn họ cũng nói như vậy, nhưng bọn hắn giờ lại được các ngươi che chở!
Lăng Tiếu khinh thường nói, tiếp theo hắn còn nói:
- Hôm nay Băng Nguy Sơn không chết trước mặt ta, các ngươi đừng mơ rời đi.
Lăng Tiếu đã quyết tâm rồi, Băng Hỏa Kiếm phát ra tiếng Boong boong , lực lượng một băng một hỏa lượn lờ trên thân kiếm, như Long như Phượng, thoạt nhìn vô cùng tôn quý lăng lệ ác liệt!
- Quả nhiên là băng hỏa song tu! Nhưng thế đã sao, ở trước mặt thực lực tuyệt đối không có chỗ cho ngươi càn rỡ đâu!
Băng Minh chiến ý nghiêm nghị, hắn không đợi Lão tộc trưởng Băng tộc mở miệng, thân hình đã lướt đi, trường thương sau lưng bay ra, đâm thẳng qua Lăng Tiếu.
Trường thương như cầu vồng, thương thế không dứt, giống như một đầu Băng Long đang gào thét tới, đông lạnh rất nhiều không gian thành băng điêu.
Lực lượng một kích này của hắn cơ hồ tương đương với bốn người Băng Tuyết Đông ra tay ban nãy.
Băng Đường Thủy cùng với Băng Nguy Vũ trong lòng cười lạnh:
- Có Minh trưởng lão ra tay, tiểu tử kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Lăng Tiếu cảm nhận được băng hàn lực ẩn chứa trong băng mang rõ ràng mang theo bổn nguyên chi khí đầm đặc.
Mặc dù thế những Lăng Tiếu lại không sợ, chiến lực tăng lên cao, lăng không chém ra một kiếm, ngọn lửa màu tím lập tức sinh sinh ngăn cản lấy những băng chi lực lượng kia.