- Kỳ thật chúng ta cũng không biết hắn đi đâu, năm đó hắn đánh xong một trận với ngươi lần đầu tiên nếm mùi vị chiến bại, hắn ngồi xuống ba năm, cuối cùng từ biệt với lão phu, đi tìm cơ duyên của hắn. Chuyến đi kia kéo dài mấy chục năm, Linh Vũ các phái không ít người đi tìm hành tung của hắn nhưng không thu hoạch được gì, nếu không phải sinh mệnh ngọc đồng còn hào quang, lão phu còn cho rằng hắn đã đi vắng nhân thế.
Thần sắc Lạc Hạo Hoành tịch mịch nói không nên lời, Võ Bất Phàm là đệ tử xuất sắc nhất của hắn, mà thể chất hỗn độn chiến thể lại đứng đầu, tương lai nhất định phi phàm, muốn đi tới tuyệt đỉnh sẽ không thành vấn đề.
Nhưng hắn lại biến mất mấy chục năm, bọn họ đều hoài nghi Võ Bất Phàm đã đến Thiên Vực, hoặc có lẽ lâm vào hiểm cảnh mà không cách nào thoát khỏi.
Lăng Tiếu thở ra một hơi nói:
- Nếu hắn còn sống thì không có chuyện gì đâu.
Võ Bất Phàm trời sinh chiến thể, tin tưởng gặp cơ duyên sẽ không thua gì chính bản thân Lăng Tiếu.
Chỉ là đáng tiếc không có cơ hội gặp lại hắn một lần, bởi vì còn có hậu lễ muốn đưa cho hắn.
- Chúng ta cũng hi vọng như thế.
Lạc Hạo Hoành khẽ thở dài.
Nếu không thấy Võ Bất Phàm, Lăng Tiếu cũng không còn chuyện gì để nói, ước hẹn thời gian cùng đi Thiên Vực, hắn liền đưa một không gian giới cho Bạch Quý Tấn, xem như bổ sung sính lễ cho thông gia.
Ban đầu Bạch Quý Tấn một mực chối từ, dù sao Tiếu Ngạo cung từng đưa tặng trọng lễ, làm sao còn cần thu thêm quà tặng một lần nữa.
Cuối cùng là Bạch Nguyệt Mai mở miệng khuyên cha nàng nhận lấy.
Bạch Nguyệt Mai hiểu rõ cha chồng tặng quà sẽ không kém, nếu cha nàng không nhận nhất định sẽ hối hận.
Bạch Quý Tấn nhìn thần sắc của nữ nhi, liên tưởng đến khí thế vừa rồi của Lăng Tiếu, do dự một chút vẫn thu vào.
Sau khi Lăng Tiếu rời khỏi Linh Vũ các, Bạch Quý Tấn lập tức nhìn xem đồ vật trong không gian giới, nhất thời kinh ngạc há to miệng, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin.
- Nguyệt Mai, đây…đồ vật trong này là thật sự?
Bạch Quý Tấn nhìn nữ nhi kinh ngạc hỏi.
Phong Chinh không đợi Bạch Nguyệt Mai trả lời lập tức hỏi:
- Các chủ, bên trong rốt cục có vật gì?
Bạch Quý Tấn thoáng do dự, đem một bộ phận đồ vật trong không gian giới lấy ra cho mọi người xem.
Mọi người nhìn một đống thánh vật tản ra quang mang trước mắt, thậm chí ngừng thở!
Linh Vũ các là thế lực lớn nhất Trung Vực, trân quý không ít, nhưng so sánh với thánh vật trước mắt chỉ là cặn bã.
Trong mắt mọi người hiện lên tinh quang, chỉ hận không thể lập tức lấy thánh vật về làm của riêng.
Lạc Hạo Hoành hít sâu một hơi nói:
- Khó trách Lăng Tiếu có thể chiến thắng cao thủ cùng cấp bậc, nhất định hắn đã lấy được cơ duyên nghịch thiên tại Thiên Vực đi!
Hạng Bất Đinh nói:
- Chúng ta cùng hắn rời đi, mới có thể nâng cao một bước, Linh Vũ các cùng Tiếu Ngạo cung đã có quan hệ liên minh, trong vòng vạn năm ta tin tưởng Linh Vũ các sẽ không gặp chuyện gì sóng gió quá lớn, chúng ta đi cũng yên tâm.
- Được, trở về giao phó một chút sự tình, ai biết trong Thiên Vực sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Lạc Hạo Hoành lên tiếng, rời khỏi chủ điện.
Hạng Bất Đinh dặn dò Bạch Quý Tấn:
- Quý Tấn, ngày sau Linh Vũ các nhờ vào ngươi, có nhóm thánh vật này, cảnh giới của ngươi sẽ tiến thêm một bước, nhất định đừng đem cơ nghiệp tổ tông lưu lại làm hỏng!
Dứt lời hắn cũng ra ngoài.
Phong Chinh cùng Thái Sử Quân đều nhìn đống thánh vật, thần sắc thật nóng nảy.
Trong lòng Bạch Quý Tấn chỉ biết nhủ thầm:
- Hai vị trưởng lão, làm người đừng quá tham lam!
Dù hắn không muốn nhưng vẫn cầm vài món thánh vật phân cho hai người, sau đó đuổi họ rời đi.
Khi trong chủ điện chỉ còn lại Bạch Quý Tấn, Phượng Lăng Thiên cùng Bạch Nguyệt Mai, hắn khẩn cấp hỏi:
- Thiên nhi, hiện tại cha của con đã đạt tới cảnh giới gì vậy?
Phượng Lăng Thiên xòe tay nói:
- Con cũng không biết, nhưng cha con từ bên cung môn bay qua đây chỉ cần nửa ngày thời gian!
Lời nói này của Phượng Lăng Thiên thật đủ dọa người!
Từ Tiếu Ngạo cung đến Linh Vũ các phải hơn trăm ngàn vạn dặm, mượn dùng truyền tống trận với thực lực của hắn cũng phải đi hơn hai tháng thời gian, mà Lăng Tiếu chỉ cần nửa ngày thời gian bay qua, đây là khái niệm gì?
- Khó trách hắn có thể dễ dàng xuất ra nhiều thánh vật như vậy!
Bạch Quý Tấn nhìn không gian giới trong tay kinh hãi nói.
Lăng Tiếu để Phượng Lăng Thiên, Bạch Nguyệt Mai cùng đôi long phượng thai tạm ở lại trong Linh Vũ các, chờ khi nào đến lúc đi Thiên Vực sẽ đón họ quay về Tiếu Ngạo cung.
Không biết hành tung của Võ Bất Phàm, trong lòng Lăng Tiếu có chút không cam tâm.
- Đi tìm Viên Chiến Thiên trước đi! Người này có lẽ sẽ không cự tuyệt lời mời của ta!
Lăng Tiếu thì thầm một câu, xé mở không gian bay về một phương hướng.
Bên trong một dãy núi trùng điệp nằm ở đông nam Trung Vực, tận sâu trong núi có một chốn nhạc viên chuyên dành cho hầu tử.
Trong phạm vi hơn mười ngọn núi cao đều là hầu tử ở lại, thanh âm tiếng xèo xèo không ngừng vang ra xa.
Ở ngọn núi hùng vĩ nhất có một thác nước ầm ầm ngày đêm, kích thích thật nhiều bọt sóng, tiếng vang đinh tai nhức óc.
Sau thác nước là một động phủ ẩn mật, bên trên còn khắc một dòng văn tự cổ đại “Thủy Liêm Động”.
Ba chữ kia giống như súc tích lực lượng, làm cho người ta cảm giác thật kinh sợ, người thường nếu nhìn thấy chỉ sợ phải bị chấn hộc máu.
Bên trong động phủ có một thân ảnh cao tráng mặc khải giáp màu vàng, khuôn mặt vừa giống người lại giống vượn, làm cho người ta có cảm giác uy hiếp vô hình, hắn giơ lên bầu rượu uống ừng ực, hai mắt lộ ra lệ khí nồng đậm, thần sắc có vẻ vô cùng buồn bực.
Nhìn kỹ trên thân hắn có một vết sẹo vô cùng dữ tợn, vết sẹo thật sự quỷ dị, không ngừng tràn ra vết máu nhìn thật dọa người.
Chung quanh thân ảnh này còn có một lão hầu tử cùng vài đầu kim cương viên đang quỳ, thực lực ngoài bát giai.
Cỗ thế lực này có thể xem như là tồn tại cao cấp nhất ở bất kỳ địa phương nào trong Trung Vực.
Thân ảnh đang uống rượu chính là Viên Chiến Thiên, hiện tại dấu hiệu hóa vượn đã ngày càng rõ ràng, thực lực từ tu vi huyền đế đạt tới thánh giả trung giai.
Tốc độ tiến giai như vậy tuyệt đối có thể làm mọi người lâm vào khiếp sợ.
Nhưng với sức chiến đấu của Viên Chiến Thiên, cho dù gặp thánh giả cao giai hoặc linh thú bát giai cao cấp cũng khó thể làm hắn bị thương.
Nhưng hiện tại hắn quả thật bị thương, nhưng thương thế không thể khép lại, như vậy chỉ còn có nước chờ chết.
Trong lòng Viên Chiến Thiên phi thường không cam tâm, hắn cảm thấy nôn nóng uất ức vô cùng.
Mấy ngày trước hắn khiêu chiến một đầu độc đường lang bát giai đỉnh biến dị, muốn phân rõ ai mới là vương giả chân chính của phiến sơn mạch này.
Cuộc chiến kia hắn lấy yếu chống mạnh đánh độc đường lang thất bại thảm hại, chiếm hết thượng phong.
Nhưng cuối cùng chỉ vì khinh thường, hắn chỉ muốn làm cho độc đường lang phải thần phục hắn, bởi vậy gặp đánh lén, bị độc đường lang hung hăng chém rách thân thể.