La Khinh Sương không nhịn được hỏi. Một cước của nàng đã dùng nửa thành lực lượng, cho dù huyền giả đê cấp cũng không dám chống cự, mà Lăng Tiếu chỉ bị chấn lui vài bước, một phế vật không khả năng có thực lực này.
- Nếu ta đã khôi phục huyền lực còn cho ngươi hung hăng càn quấy như bây giờ? Nhưng hiện tại ta cũng đủ đối phó ngươi!
Lăng Tiếu cười lạnh nói. Cổ tay hắn bị chấn đến run lên, thật sự khổ sở, trong lòng càng thêm bức thiết sớm đả thông kinh mạch hơn một chút.
- Vậy ngươi cứ thử xem, hiện tại ta báo mối thù bảy năm trước, hi vọng ngươi có thể chắn được vài chiêu!
La Khinh Sương vung vẩy trường tiên nói.
- Hắc, ta chỉ cần một chiêu là đánh bại ngươi!
Lăng Tiếu cười khẽ nói.
- Thối lắm, nếu ngươi dùng một chiêu có thể đánh bại ta, tùy tiện ngươi xử trí, nếu ngươi thua phải làm nô tài cho ta!
La Khinh Sương bị Lăng Tiếu làm tức giận đến xanh mặt.
- Tốt, một lời đã định, hi vọng ngươi đừng hối hận!
Hai mắt Lăng Tiếu lóe dị quang, kiên định đáp.
- Hãy bớt nói nhảm đi, muốn tới thì tới!
La Khinh Sương quát khẽ.
- Được, ta tới!
Lăng Tiếu ứng tiếng, thân thể phóng lên, đồng thời cự kiếm trong tay chém ra ngoài. Nhất thời bóng kiếm phủ đầy trời hướng La Khinh Sương cuốn tới, một cỗ kiếm quang sắc bén phát ra từng điểm sáng chói vẩy ra, những chiếc bàn chung quanh bị kiếm quang tàn phá vỡ nát.
- Một chiêu thật mạnh!
Lý Quang Hán đứng một bên cảm nhận được khí tức sắc bén, không khỏi lui ra sau mấy bước thở dài.
- Tiểu muội cẩn thận!
Tráng hán cầm lang nha bổng hét lớn một tiếng, đồng thời vung lang nha bổng đón lấy mũi kiếm.
La Khinh Sương cảm nhận được một cỗ uy hiếp đến ngạt thở, từng đạo kiếm quang cắt lên quần áo của nàng, vài chỗ còn bị tua nhỏ lộ ra da thịt mềm mại như nước.
May mắn tráng hán đúng lúc đánh thức nàng, trường tiên trong tay nàng biến thành hình dạng như xoắn ốc làm ra phòng ngự cực mạnh.
- Đinh đương!
- Ba!
- Ba!
..
Một thoáng va chạm, phát ra thanh âm thanh thúy.
Kiếm quang rốt cục tiêu tán, hiện trường quay về bình tĩnh.
- Phốc…..
Thanh kiếm của Lăng Tiếu cắm trên đất, phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên đã bị nội thương, so với hôm qua bị phản phệ khi trùng kích kinh mạch càng thêm nghiêm trọng, mười kinh mạch đả thông không ngừng trướng đau xé rách làm hắn đau đớn khó tả.
La Khinh Sương ở đối diện càng thêm chật vật, trường tiên chỉ còn lại một nửa, hơn phân nửa biến thành đứt đoạn rơi trên mặt đất, quần áo bị cắt rách nhiều nơi, lộ ra da thịt, cũng may không có vết thương chảy máu, một phần tóc mai trên trán rơi xuống, nếu một kiếm vừa rồi của Lăng Tiếu chém vào đầu nàng, khẳng định nàng đã hương tiêu ngọc vẫn tại đương trường.
Tình huống của tráng hán đỡ hơn một chút, quần áo bị rách vài nơi, hơi thở có chút hỗn độn ngoài ra không có dị trạng nào khác.
- Ah, thiếu gia không sao chứ!
Bạch Vũ Tích nhìn thấy thần sắc của Lăng Tiếu kêu lên một tiếng sợ hãi, nhanh chóng chạy tới đỡ lấy hắn hỏi, chảy nước mắt đau lòng.
- Yên tâm đi, ta không sao, chúng ta trở về!
Sắc mặt Lăng Tiếu trắng bệch, hắn miễn cưỡng cười đáp, sau đó cố nén đau đớn dựa vào Bạch Vũ Tích nâng đỡ đi xuống tửu lâu.
- Ta..ta lại thua rồi!
La Khinh Sương lẩm bẩm như mất hồn. Xem ra một chiêu vừa rồi đả kích nàng quá lớn, sau đó hai mắt nàng chợt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Tráng hán lập tức đỡ lấy nàng, nhìn Lý Quang Hán nói:
- Lý thiếu, hôm nay xin lỗi, chúng ta hẹn lại hôm khác vậy!
Dứt lời hắn ôm La Khinh Sương rời khỏi tửu lâu.
Lý Quang Hán gật đầu, vẻ mặt hồi tưởng một chiêu kiếm vừa rồi của Lăng Tiếu, trong lòng tự hỏi nếu đổi lại là mình có thể tiếp được một chiêu kiếm đó không? Đáp án đương nhiên là không thể nào.
- Không được, người kia tuyệt đối không thể lưu!
Trên trán Lý Quang Hán tuôn mồ hôi lạnh, cắn chặt răng xoay người chạy xuống lầu, hắn quyết định phải xử lý Lăng Tiếu, bằng không đợi ngày sau hắn trưởng thành nơi này sẽ là thiên hạ của Lăng gia.
Lăng Tiếu được Bạch Vũ Tích nâng đỡ, kinh mạch cơ thể không ngừng trướng đau, sắc mặt trắng bệch cực điểm, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa.
- Thiếu gia, ngài đừng làm tôi sợ, tôi đi tìm đại phu cho ngài!
Bạch Vũ Tích chảy nước mắt nức nở nói.
- Không, mang ta đến khách điếm gần nhất, nhanh!
Lăng Tiếu hữu khí vô lực nói.
- Được, được!
Bạch Vũ Tích đối với Lăng Tiếu luôn nói gì nghe nấy, không ngừng gật đầu.
Lý Quang Hán đi xuống tửu lâu, lập tức đi về hướng Lăng gia, ý đồ đợi trước khi Lăng Tiếu trở về nhà phải xử lý hắn. Nhưng Lý Quang Hán không dự đoán được Lăng Tiếu không về nhà, làm hắn chờ đợi mãi vô ích.
Bạch Vũ Tích đưa Lăng Tiếu đến khách điếm, dặn dò không cho ai đi vào quấy rầy, sau đó vận công chữa thương.
Lăng Tiếu đem toàn bộ huyền lực tiêu hao không còn, mười kinh mạch không chịu nổi phản phệ, nếu hắn không nhanh ổn định kinh mạch, chỉ sợ lại bị hao tổn mà tàn phế lần nữa, như vậy toàn bộ cố gắng trước đó sẽ uổng phí.
Cho nên Lăng Tiếu không lập tức về nhà mà tìm kiếm khách điếm chữa thương, nhờ vậy hắn mới tránh được một kiếp.
…
Trong một gian phòng bình thường trong khách sạn, một thiếu nữ tú lệ đang dựa cửa nhìn chăm chú vào thiếu niên mặc trường bào màu trắng ngồi trên giường.
Sắc mặt thiếu niên kia cực kỳ tái nhợt, khóe môi còn dính vết máu đã khô cạn, hai tay đặt trước bụng đang vận chuyển pháp môn nào đó. Chỉ thấy sắc mặt hắn từ trắng biến thành hồng, lại từ hồng thành lam, cuối cùng lại trắng…cứ lặp lại không ngớt. Dần dần trên mái tóc lại bốc lên khói trắng, có vẻ vô cùng thần kỳ.
Thiếu nữ tú lệ vừa bối rối lại tò mò nhìn chằm chằm thiếu niên trên giường, nhìn thấy hiện tượng kỳ dị như vậy làm nàng vô cùng nghi hoặc, nhưng không dám phát ra nửa điểm thanh âm, tựa hồ sợ quấy nhiễu tới thiếu niên kia, mãi cho tới khi mắt nàng khép lại.
Lăng Tiếu vận công suốt cả một ngày!
Khi hắn mở mắt đã là sáng sớm hôm sau.
Trải qua một đêm chữa trị, cuối cùng đã ổn định lại kinh mạch, nhưng mười kinh mạch vẫn bị vây trong trạng thái suy yếu, ít nhất cần dùng nửa tháng thời gian mới có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Hồi tưởng lại hôm qua hắn đem hết toàn lực sử xuất thức thứ nhất Kiếm Lưu Ngân trong Kiếm Bá do Bất Khốc Tử Thần Bộ Kinh Vân tự nghĩ ra, uy lực bá đạo hung hãn thế nào. Với thực lực võ đồ bát cấp của hắn hiện tại tuyệt đối có thể một chiêu lấy mạng huyền giả trung giai như La Khinh Sương. Nhưng Lăng Tiếu cũng không muốn diệt sạch, hắn không có oán niệm gì với La Khinh Sương, vạn nhất giết nàng hắn tuyệt đối phải thừa nhận lửa giận của La gia, đây là chuyện mà hiện tại hắn không thể đối kháng.
Hôm qua hắn đi mua kiếm mục đích là vì muốn tìm tuyệt chiêu bảo mệnh khi đi vào Hoang Tùng sơn mạch mà thôi.