Âm Phong Thú nhìn thấy tình huống này liền hét lớn một tiếng, thân thể của nó không ngừng co rút lại, chuẩn bị cho ấu kỳ lân một kích cuối cùng.
Hai linh thú đều súc thế, khí tràng chung quanh trở nên vặn vẹo, chỉ có hai con linh thú phương xa đối kháng và gió lạnh mà thôi, không có thứ gì quấy nhiễu hai con linh thú.
Súc thế hoàn tất, sừng nhọn giữa trán của ấu kỳ lân bắn ra một đạo hỏa diễm đỏ sậm, ngọn lửa này giống như hỏa long lao thẳng vào Âm Phong Thú.
Âm Phong Thú cũng phun ra một vòi rồng, so với trước kia còn đáng sợ hơn nhiều, đá chung quanh cũng bị cắt nát, những phong nhận này tỏa ra tiếng rít chói tai.
Lăng Tiếu ôm chặc tảng đá lớn trước mặt, trên người bị gió lạnh ma sát đau đớn, nếu không phải tu luyện Kim Cương Ngũ Biến Quyết, thân thể xưa đâu bằng nay, bằng không đã bị cắt thành mảnh nhỏ.
- Thật đáng sợ, đây là thực lực của linh thú cấp bốn!
Lăng Tiếu híp mắt nhìn qua đại chiến phía trước, trên mặt đổ mồ hôi lạnh, trong nội tâm kinh hãi vạn phần. Hắn biết rõ nếu mình xen vào quyết đấu của hai con linh thú thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, đối phương không có phát chiêu, hắn đã bị đánh thành thịt vụn.
Hỏa diễm và vòi rồng chạm nhau.
Ầm ầm!
Từng tiếng oanh tạc không dứt bên tai.
Lực lượng cuối cùng của ấu kỳ lân còn kém Âm Phong Thú một bậc, sau khi vòi rồng cắn nuốt hỏa diễm, vòi rồng bay thẳng về phía ấu kỳ lân.
Ấu kỳ lân đã không có linh khí nào, chỉ có thể ngã xuống, tiếp nhận vận mệnh thất bại.
Thời điểm Âm Phong Thú cho rằng mình thắng lợi, một đạo hỏa diễm thật nhỏ xuyên qua vòi rồng, trực tiếp đánh lên người của nó.
Rống!
Âm Phong Thú vừa dính hỏa diễm này, lập tức phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Ấu kỳ lân sắp sửa bị vòi rồng thôn phệ, Lăng Tiếu hét lớn một tiếng, hắn sử dụng Vân Tung Mị Ảnh và quán chú phong thuộc tính vào chân, hắn từ bên cạnh lao qua ấu kỳ lân.
Rầm rầm!
Vòi rồng bao phủ Lăng Tiếu cùng ấu kỳ lân, vách đá cũng xuất hiện rãnh sâu một trăm mét.
Đây là uy lực của linh thú cấp bốn oanh kích, có thể so sánh với cường giả Vương giai của nhân loại, thậm chí còn mạnh hơn.
Con Âm Phong Thú cũng không qua được, hỏa diễm dính trên người của nó không tắt, tùy ý cho nó quay thế nào cũng không tắt, không qua một lát hỏa diễm đã thiêu đốt hỏa diễm thiêu đốt da thịt của nó, lộ ra bộ xương khô bên trong.
Nó kêu lên thê lương thảm thiết, toàn thân vận chuyển linh vực dập lửa.
Cuối cùng nhất nó không có biện pháp, không dám chiến đấu tiếp nó lao thẳng vào nơi có phong sát dầy dặc nhất.
Trong rãnh sâu một trăm mét, Lăng Tiếu cùng ấu kỳ lân rơi qua hai bên, một người một thú né qua công kích mạnh mẽ kia, nhưng mà dư âm ảnh hưởng vẫn làm hắn tổn thương không nhỏ
Giờ phút này quanh người Lăng Tiếu xuất hiện vết mú, một cánh tay bị vòi rồng cắt qu, cánh tay vô lực rũ xuống, giống như bị phế.
- Khá tốt xương cốt không gãy, bằng không thì bị phế rồi.
Một tay Lăng Tiếu bụm máu rủ xuống trên cánh tay kia, thần sắc trắng bệch lẩm bẩm. Hắn thật không nghĩ tới có lúc mình lại nhiệt huyết xông lên đầu, lao ra đây cứu ấu kỳ lân, vạn hạnh là động tác của hắn nhanh hơn, không bị cường lực đánh trúng, nếu không hắn phải chết cặn bã không còn, khá tốt thân thể của hắn có Kim Cương Ngũ Biến Quyết khôi phục. Hôm nay Kim Cương Ngũ Biến Quyết khôi phục nhanh hơn trước gấp bội.
Lăng Tiếu không có chú ý tới máu trên cánh tay đang chảy tới gần chiếc nhẫn, chiếc nhẫn lặng yên hấp thu máu huyết, sau đó xuát hiện ngân quang và bình tĩnh lại.
Lăng Tiếu bụm cánh tay rủ xuống, hắn vận chuyển Kim Cương Ngũ Biến Quyết chữa trị huyết quản và thương tích trên tay, sau đó chậm rãi nhìn qua ấu kỳ lân.
Ấu kỳ lân nằm trên mặt đất, trong ánh mắt lộ ra thần sắc bối rối, quanh chỗ nó nằm huyết dịch nồng đậm, răng nanh lộ ra ngoài, dường như cảnh giác buông lỏng.
- Tiểu gia hỏa ngươi không sao chớ?
Lăng Tiếu không dám tới quá gần, cẩn thận hỏi. Nhưng mà hắn nói ra lời sau lại rất muốn cho mình một cái tát, đây không phải nói nhảm sao, toàn thân vết máu có thể không sao à?
Ấu kỳ lân nháy mắt mấy cái, lỗ mũi thở hồng hộc, khóe miệng máu tươi lại chảy ra.
- Ta... Ta nên làm thế nào mới cứu ngươi được đây?
Lăng Tiếu nhìn thấy ấu kỳ lân và lo lắng, hắn cũng không muốn ấu kỳ lân mà mình nhất thời cứu được lại chết đi, trong lòng đang tự hỏi có nên cứu nó hay không.
- Đúng rồi, còn có hắc linh chi!
Lăng Tiếu lo lắng nhớ tới mình từ chỗ gấu chó lấy được hắc linh chi cấp hai trung giai, hắn cho độc ưng phục một cây, một cây cho tiểu gấu chó, còn có hai gốc bảo độc ưng mang về cho phụ thân, hắn hôm nay còn thừa hai gốc.
Nghĩ đến đây Lăng Tiếu cắn răng tới gần ấu kỳ lân.
- Tiểu gia hỏa ta không có ác ý, ta mang ngươi rời khỏi đây, ta nghĩ tới ta có biện pháp cứu ngươi đấy.
Ấu kỳ lân dường như nghe hiểu lời của Lăng Tiếu, cặp mắt của hắn nháy mấy cái.
Thời điểm Lăng Tiếu dò xét nên cõng ấu kỳ lân lên lưng thì chuyện kỳ quái hiện ra.
Ấu kỳ lân biến nhỏ vài lần, cuối cùng biến thành bộ dáng con chó nhỏ mới sinh, bộ lông đỏ thẫm, lông mềm như nhung vô cùng đáng yêu, hai cái sừng co rút lại, chỉ còn lại cái sừng ở giữa trán.
- Bà mẹ nó, còn có thể biến... Biến thân!
Lăng Tiếu bị ấu kỳ lân biến hóa làm giật mình, lúc này rú lên quái dị, sau đó một tay ôm ấu kỳ lân ra khỏi rãnh sâu.
- Ồ, đại gia hỏa kia chạy rồi à?
Lăng Tiếu từ trong rãnh sâu dò xét bên ngoài, không có phát hiện Âm Phong Thú đâu cả, lập tức chạy tới cửa động.
Lăng Tiếu ôm ấu kỳ lân vào động phủ, sau đó đi tới trước Vân Mộng Kỳ đang tiếp nhận truyền thừa, cảm ứng được linh lực của nàng đang từ từ khôi phục lại.
Bộ xương khô co lại còn nửa khắc, hào quang màu lam tiếp tục cung cấp truyền thừa cho Vân Mộng Kỳ.
- Truyền thừa quả nhiên bất phàm!
Lăng Tiếu nói thầm một tiếng, sau đó đi lên nhặt cái bao củ mình, mở ra lấy hắc linh chi.
Hai gốc hắc linh chi bày ra trước mặt, tuy hắc linh chi không phải thánh dược chữa thương gì, nhưng nó có thể gia tăng huyền lực, kéo dài thọ nguyên.
Trước mắt ấu kỳ lân đang hấp hối, Lăng Tiếu cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống, chỉ hy vọng hắc linh chi có thể giúp ấu kỳ lân khôi phục chút nguyên khí, trị liệu cho nó.
Mỗi một cây hắc linh chi có giá gần vạn kim tệ, Lăng Tiếu lấy ra một gốc mà thịt đau như cắt.
Lăng Tiếu ôm ấu kỳ lân, cầm hắc linh chi và cái bao ra khỏi động phủ, hắn không hy vọng ở trong đây quấy rầy Vân Mộng Kỳ tiếp nhận truyền thừa.
- Tiểu gia hỏa đến đây đi, ăn nó đi, như vậy ngươi sẽ nhanh chóng khôi phục.
Lăng Tiếu đặt một cây hắc linh chi trước mặt ấu kỳ lân.
Ấu kỳ lân mở mứt ra, sau đó dùng cái mũi ngửi ngửi hắc linh chi trong tay Lăng Tiếu.
Thời điểm Lăng Tiếu cho rằng ấu kỳ lân sẽ ăn tươi hắc linh chi, hắn lại phát hiện ấu kỳ lân nhắm mắt lại lần nữa, không có ăn gốc hắc linh chi.