Khí tức của Doãn Dương cũng là cứng lại. Tiếp đó trong nháy mắt, một cổ khí cơ càng mạnh mẽ chợt bạo phát. Xung quanh Linh Năng đồng dạng hình thành một phong bạo nho nhỏ. Mơ hồ đối kháng, ý niệm mạnh mẽ kia nghiền nát qua đây.
Vạn năm sau, Minh Kính Sơn, Lạc Vân Bộc, Đông Lâm Vân Giới một trong sơn thủy Thánh Địa nổi danh nhất Đông Lâm Vân Giới, cư nhiên cứ như vậy gián tiếp hủy ở trong tay hắn. Sớm biết như vậy, mới vừa rồi cho dù là đánh chết hắn, cũng tuyệt không lắm miệng nửa câu.
Lôi Động kia phát tiết chỉ chốc lát, lại cười to mấy tiếng, đã không còn nửa phần sa sút tinh thần. Sau khi quay đầu lại, đầu tiên là nhìn Doãn Dương một cái, vẻ mặt thoáng ẩn hàm tán thán.
- Cư nhiên có thể vào lúc này, đột phá Tiên Thiên. Thực là tư chất tốt, cũng là cơ duyên tốt. Căn cơ thâm hậu, tuy là niên kỷ lớn một chút, ngày sau tu hành cũng là không sao cả.
Tiếp đó trực tiếp bỏ qua Doãn Dương, lần thứ hai nhìn phía Tông Thủ, thần sắc trong mắt là dị thường phức tạp. Sau đó thở dài một hơi nói:
- Nữ hài điên kia, cư nhiên chưa từng nhìn lầm. Ngươi quả nhiên đã là Kiếm Ý thông linh! Kiếm Ý dù chưa thành tựu, cũng đã có được võ đa͙σ tinh nghĩa. Không biết tính danh của ŧıểυ huynh đệ, là nhân sĩ phương nào?
Tông Thủ hơi ngưng mày, tiếp đó nghiêm nghị khom người, một lần nữa chào nói:
- Càn Thiên Sơn thế tử Tông Thủ, gặp qua túc hạ!
- Càn Thiên Sơn thế tử Tông Thủ? Tên này, ta sẽ ghi nhớ!
Lôi Động gật đầu, nét mặt cũng lộ ra một tia tiếu ý ôn hòa:
- Ngày hôm nay, Lôi Động ta sở dĩ có thể lĩnh ngộ được Đao Ý thành công, tất cả đều là nhờ ŧıểυ huynh đệ ngươi chiếu cố. Đại ân như vậy, ngươi nói ta nên báo đáp ngươi thế nào mới tốt?
Tông Thủ cũng không phải hạng người già mồm cãi láo, cái gì thi ân không cần báo đáp, đều là chó má. Giúp đỡ người khác, đương nhiên muốn kiếm chút chỗ tốt. Chỉ thoáng trầm ngâm, đã không chút khách khí mở miệng nói:
- Sơn Thủy Đao Ý này, mặc dù ta không muốn nhiều lời, túc hạ trong vòng mấy tháng, phỏng chừng cũng có thể thấu đáo. Nói là đại ân, thực sự quá mức. Xin mời túc hạ, hộ tống chủ tớ ba người chúng ta tới Vân Thánh Thành thế nào?
- Mấy tháng? Tuy nói ta vừa rồi cách Đao Ý ŧıểυ thành chỉ cách một tầng màng mà thôi, nhưng là cũng không phải mấy tháng có thể hiểu thấu đáo được, chí ít cũng phải năm năm mới có thể làm được. Hơn nữa lúc trước không phải nói? Lúc này đây, không chỉ là một chút đề điểm vậy thôi, mà là đã cứu tính mệnh của Lôi Động ta! Đây còn không phải là đại ân?
Nói đến chỗ này, Lôi Động nặng nề hừ một tiếng, sắc mặt nghiêm lại, hiện ra vẻ bất mãn:
- Chỉ hộ tống ngươi đến Vân Thánh Thành, đã có thể kết thúc. Ngươi là xem thường Lôi Động ta? Hay là cảm thấy mạng của Lôi Động ta chỉ trị giá chút tiền ấy?
Tông Thủ không khỏi yên lặng, ân cứu mạng? Cảm tình Lôi Động này thật là có ý tứ tự sát?
- Chậm đã! Càn Thiên Sơn thế tử, ta tựa hồ có nghe nói qua!
Lôi Động bỗng nhiên lại thần tình khẽ động, lộ ra vẻ suy tư, sau một khắc, đã hướng phía những người hầu của hắn, hét lớn một tiếng nói:
- Mấy người các ngươi, giúp ta tìm hương án qua đây!
Mấy người hầu kia của hắn cực kỳ cơ linh, bất quá chỉ chốc lát, sẽ không biết từ chỗ nào, tìm đến một lư hương, mang đến một cái bàn khác.
Chọn một chỗ thông thoáng, bày đặt thỏa đáng, sau đó Lôi Động lại sai người tìm đến hai chén rượu, ngọn nến đàn hương thậm chí ngay cả tam sinh tế phẩm cũng đầy đủ mọi thứ.
Bên kia Tông Thủ nhìn thấy là một trận mạc danh kỳ diệu, không biết ý của hắn, tiếp đó chỉ thấy Lôi Động một tay đem hắn kéo đến trước hương án, sau đó là nghiêm túc thành kính dâng hương khấn vái.
- Thương thiên ở trên, Lôi Động ta ngày hôm nay cùng với Càn Thiên Sơn Tông Thủ, kết làm huynh đệ! Từ ngày hôm nay, họa phúc cùng gánh, sinh tử nhất thể! Nếu trái lời thề này, đã gọi Lôi Động ta chín trăm năm, sẽ không được uống Tuyết Linh Tửu của Chân Như ŧıểυ thư!
Thanh âm tuy là phóng khoáng, nhưng phát sinh lời thề, lại có chút hoạt kê buồn cười. Bất quá nét mặt của Lôi Động lại là không ngừng vặn vẹo, tựa hồ chín trăm năm không được uống Tuyết Linh Tửu, đối với hắn mà nói thực sự là một chuyện cực kỳ thống khổ.
Mà Tông Thủ trực tiếp giật mình tại chỗ, có chút nghĩ không rõ ràng lắm, thế nào mới như thế đã lại muốn kết bái? Tên trứng ngốc này lại là cái tình huống gì?
Đang lúc không biết nên làm thế nào cho phải, Lôi Động kia đã dùng mắt trợn trừng qua đây?
- Sao không nói lời nào? Chẳng lẽ Tông huynh đệ cảm thấy lão Lôi ta, không xứng làm huynh đệ của ngươi?
Tông Thủ khí tức lập tức cứng lại, tiếp đó cũng chỉ có thể cầm lấy ba nén đàn hương, đồng dạng quay về phía hương án phát thề. Phía trước những lời này đều không sai biệt lắm, đơn giản là đồng sinh cộng tử các loại. Chỉ duy nhất một câu phía sau có chút khác biệt.
- Nếu trái lời thề này, liền khiến cho Tông Thủ ta cả đời này không thể đụng vào sách!
Hắn cũng không nguyện nói cái gì không được chết tử tế, vạn kiếp không thể xoay người các loại lời nói. Bất quá cả đời này không thể đọc sách, lại cũng đồng dạng xem như là lời thề rất nặng rồi.
Thời gian kiếp trước, hắn đã thích đọc sách. Do đó sau khi tu hành thành công, còn ở trong Đồ Thư kia quản lý sách vở, chính là vì trong đó tàng thư cực nhiều.
Suốt đời không thể đụng vào sách, Tông Thủ suy nghĩ, trong lòng lại có chút khẩn trương. Âm thầm hối hận, lời thề này có phải là quá năng? Đây là chuyện thống khổ cỡ nào? Nói không chừng Tuyết Linh Tửu kia đối với gia hỏa này mà nói, chỉ là vật có thể có mà cũng có thể không.
Lôi Động nghe vậy, cũng cười ha ha, vỗ mạnh vai của Tông Thủ:
- Nguyên lai đệ đệ cũng là diệu nhân, tính cách này rất hợp với tính khí của ta! Chín trăm năm không uống Tuyết Linh Tửu, suốt đời không thể đụng vào sách, vừa vặn là nửa cân đối với tám lượng!
Cái vỗ này cũng không khống chế lực đa͙σ ra sao, hầu như đã đem Tông Thủ vỗ tới rời rạc toàn thân. May mà hắn đã luyện tủy thành công, Cốt Mạch chư huyệt, cũng đả thông không ít suýt nữa đã phun ra máu rồi.
Lôi Động lại không quan tâm, cầm đến hai cái bát đầy rượu do người hầu mang đến kia, đầu ngón tay bức ra hơn mười giọt tiên huyết, sau đó cưỡng ép nắm tay Tông Thủ, một đa͙σ kình khí như lưỡi dao sắc bén, ở trên uyển mạch cắt một cái, để máu nhỏ vào trong bát. Sau đó cầm lấy một cái bát, ngụm lớn uống cạn, mạnh mẽ hướng trên mặt đất ném xuống, hào khí bốn phía.
- Ngày hôm nay ta cùng với Tông Thủ uống máu ăn thề, trời xanh có thể làm chứng! Từ nay trở đi chính là sinh tử huynh đệ!
Tông Thủ lại nhìn chỗ cổ tay phải của mình, chỗ vết thương tiên huyết phun ra kia, có chút khóc không ra nước mắt. Uống máu ăn thề là không sai, thông thường khi kết bái huynh đệ cũng cần một bước nghi thức này.
Nhưng vì sao Lôi Động ngươi chỉ là bức ra hơn mười giọt máu là được rồi. Tông Thủ ta phát cắt mạch lấy máu? Chuyện này rốt cuộc là cố ý hay là vô ý?
Không làm sao được, chỉ có thể đem một bát rượu còn lại, cũng đồng dạng một ngụm uống cạn. Lúc đầu còn chỉ cảm thấy hương thuần hợp miệng, không giống rượu tầm thường, sau đó một khắc, lại chỉ cảm giác giữa bụng, giống như có một đoàn nóng bỏng tản ra. Chỗ cổ họng cũng đau đớn phảng phất như bị đao cát.
Đầu cũng bắt đầu choáng váng, đây là rượu gì? Thoạt nhìn cùng với rượu đế không sai biệt lắm, vô luận là nhan sắc hương vị đều không có gì khác biệt, làm sao rượu kình lại mạnh đến như vậy? Hầu như có thể cùng với tiên nhưỡng truyền lại đời sau không nhiều lắm so sánh được?
Sau đó liền chỉ thấy Lôi Động nháy mắt mấy cái, tràn đầy không thể tưởng tượng nhìn qua đây:
- Đây chính là Bán Bộ Diêu do Chân Như ŧıểυ thư tự tay ủ chế riêng, chỉ cần vài giọt đã có thể say ngã một đại hán. Hôm nay ta đã tiếp cận tu vi Thiên Luân Tứ Mạch cũng chỉ dám một lần uống hơn ba bát mà thôi. Thủ đệ cư nhiên một ngụm đã uống cạn chén lớn như vậy, thực sự là lợi hại! Thủ đệ thân thể mặc dù yếu chút, nhưng chỉ bằng hào khí này, sẽ không phải thường nhân có thể so sánh được!
Tông Thủ chỉ cảm thấy phiền muộn không gì sánh được, lúc này chỉ hận không thể đem cái mặt của Lôi Động triệt để đập thành bánh thịt!
Vài giọt đã có thể say ngã một đại hán, thế nào lại không nói sớm? Hào khí cái đầu ngươi, sớm biết rượu này bá đa͙σ như vậy, ai lại ngốc tới uống hết toàn bộ chứ?
Ngay khi toàn bộ ý thức đã dần dần tiêu tán, chỉ thấy Lôi Động kia lại thần tình ngưng trọng. Đầy mặt chăm chú, ngữ khí cũng đột ngột chuyển thành đằng đằng sát khí.
- Đến lúc này rồi, Tông Thủ ngươi chính là huynh đệ của Lôi Động ta. Mặc kệ là ai, dám động một sợi lông của ngươi, Lôi Động ta sẽ nhất định giết toàn gia của hắn!
Trong lời nói kia, phong mang ẩn hàm, phảng phất như cất giấu một thanh đao bá đa͙σ sắc bén. Mà thanh cự đao mười trượng cắm ở hơn mười trượng ngoài kia, lại bỗng dưng ông minh một tiếng, phảng phất như đang cùng Lôi Động hô ứng, Đao Ý phách tuyệt mênh mông cuồn cuộn, vô cùng đột nhiên tràn đầy khắp mọi nơi.
Tông Thủ kinh ngạc, nhãn thần bình tĩnh nhìn Lôi Động một cái, khóe môi cũng hiện lên vài phần tiếu ý. Sau đó đầu nghiêng sang bên cạnh, triệt để hôn mê đi.
....
Khi Tông Thủ từ trong mơ mơ màng màng lần thứ hai thức tỉnh, phát hiện bản thân đã nằm ở trong Phiên Vân Xa. Chỉ cảm thấy đầy đầu một trận đau nhức, hỗn loạn, khó chịu không gì sánh được.
Đầu tiên là trong óc trống rỗng, nhớ không nổi bất luận cái sự tình gì. Thẳng đến sau một lát, cảm giác đau đầu mới dần dần thối lui. Lúc này mới mơ hồ nhớ lại, sự tình phát sinh trước khi say rượu.
Tựa hồ cùng người kết bái, sau đó bị người ám toán, một chén Bán Bộ Diêu, triệt để say ngã.
- Ngô, bị lừa rồi! Lôi Động ngươi này xấu xa! Cậy mạnh bắt nạt yếu sao? Được rồi, lần này ta nhớ kỹ. Hiện tại không làm gì được ngươi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày, nhất định phải cho ngươi biết tay!
Âm thầm chửi bới một tiếng, Tông Thủ lại nhìn về phía ngoài cửa sổ. Nhưng chỉ là một chiếc Phiên Vân Xa, cô độc lẻ loi chạy ở trên đường.
Tiếp đó một khắc sau, một bóng người xinh đẹp đi vào trong thùng xe. Trông thấy Tông Thủ đã tỉnh lại, lập tức vui vẻ:
- Thiếu chủ ngươi đã tỉnh rồi! Cũng đã là ngày thứ tư, lần này thực dọa chết Tuyết Nhi.
- Nguyên lai đã là ngày thứ tư?
Tông Thủ ngạc nhiên vỗ vỗ cái trán, ai thán một tiếng, uy lực của Bán Bộ Diêu này thật sự là cường hãn. Một chén rượu mà thôi, cư nhiên đã mơ mơ hồ hồ ngủ ba ngày đêm rồi.
- Như vậy đại ca tiện nghi kia của ta đâu? Hắn hiện tại ở nơi nào?
- Lôi Động đại nhân còn đang ở Lạc Vân Bộc, ngày đó thiếu chủ sau khi say ngã, ngày thứ hai để chúng ta lên đường, chạy tới Vân Thánh Thành.
Sơ Tuyết lắc đầu, cũng không biết được chỗ tốt nào của Lôi Động, trong lúc nói chuyện giống như đối với hắn vô cùng tôn sùng. Tiếp đó không ngờ lại thay Lôi Động giải thích nói:
- Lôi Động đại nhân nói chuyện Bán Bộ Diêu kia, không phải hắn cố ý giấu diếm, mà là rượu kia đối với thiếu chủ có chỗ tốt, hơn nữa nhất định phải uống một chén lớn mới được. Còn có hắn gần nhất có chuyện quan trọng khác phải làm, không thể cùng chúng ta đồng hành. Bất quá đám đa͙σ chích kia, hắn sẽ thay chúng ta ngăn cản. Vân Thánh Thành thành chủ, vừa vặn cùng hắn rất có giao tình. Ở nơi đó, thiếu chủ nhất định có thể bảo đảm không có việc gì. Còn nói huynh đệ các ngươi có thể ngày sau hảo hảo gặp lại, không vội nhất thời....
- Chỗ tốt?
Tông Thủ nhíu nhíu mày, hoạt động gân cốt một phen, nội thị quanh thân, nhất thời giật mình. Quanh thân cốt tủy giống như noãn lô, một tia âm hàn chi khí cuối cùng, cũng đã bị trừ đi. Rõ ràng là luyện tủy đã thành. Ngoài ra thể chất quanh thân cũng rất có cải thiện, đặc biệt cốt cách cứng cỏi hơn không ít.
Lại mạnh mẽ nắm thành một quyền, liền có thể cảm giác rõ ràng, lực lượng của bản thân, so với trước khi say ngã, tăng thêm đủ ba thành!
Đặc biệt song mạch kia xung đột tựa hồ cũng đã điều hòa không ít.
Lúc này thoáng suy nghĩ một chút, cũng đã biết chén Bán Bộ Diêu kia không chỉ là rượu mà thôi, càng là Thượng phẩm lương dược cải thiện thể chất, phụ trợ tu hành.
Loại rượu bực này vô hạn tiếp cận tiên nhưỡng, mỗi một giọt đều là giá trị bách kim. Một chén rượu mà thôi, đã có thể khiến hắn nhận được công lao hơn mười ngày khổ tu.
Trong mắt hiện lên một tia vẻ cảm kích, nét mặt Tông Thủ lại hừ lạnh một tiếng:
- Nói như vậy, hắn để ta say khướt. Tông Thủ ta còn phải cảm kích hắn, nợ nhân tình của hắn?
- Lôi Động đại nhân cũng đã nói qua, thiếu chủ sẽ nói như vậy.
Sơ Tuyết cười khúc khích, nhãn thần sáng sủa:
- Hắn còn nói thiếu chủ, chính là người ý hợp tâm đầu nhất mà mấy năm nay hắn gặp được. Thật kỳ quái, Lôi Động đại nhân rõ ràng chỉ nhận thức thiếu chủ một ngày đêm, nói không được mấy câu, thật giống như thực đã rất rõ ràng tính cách của thiếu chủ rồi. Bất quá thiếu chủ cũng thật lợi hại, Doãn thúc nói Lôi Động đại nhân đã là Thiên Vị đỉnh phong, trong Vân Giới chúng ta là nhân vật tối tuyệt đỉnh, đã từng oanh động Trung Ương Vân Lục. Thiếu chủ cư nhiên có thể cùng hắn kết làm vì huynh đệ, thực không thể tưởng tượng. Có vị đại nhân này bảo vệ, Kiền Thiên Sơn không ai có thể động nửa phần lông tơ của thiếu chủ nữa....
Tông Thủ vùng xung quanh lông mày lại thoáng nhíu một cái. Được người khác che chở dưới cánh chím, điều này không phải là chuyện gì đáng chúc mừng cả.
Sơ Tuyết nói đến phân nửa lại có chút hối hận:
- Ngày đó đều do Tuyết Nhi lắm miệng, nếu không phải thiếu chủ có bản lĩnh, nói không chừng chính là một hồi đại họa.