Cầm phù trong tay chuyển cho Trương Hoài. Trong mắt mang theo vui vẻ.
- Việc này xem ra đã không cần ta và ngươi đau đầu, hai canh giờ trước kia, Sư Nhược Lan suất lĩnh bốn chiếc không hạm đại chiến với hạm sư Việt Triều. Đánh chìm 123 chiếc vân hạm cỡ lớn, thuyền còn lại toàn bộ đã thoát đi rồi.
Con mắt Trương Hoài cũng có chút sáng ngời:
- Nàng này rõ ràng còn có bổn sự như thế sao?
Hắn biết rõ chiến lực không hạm hơn xa vân hạm bình thường, lấy một địch mười cũng không phải nói chơi.
Nhưng có thành quả kinh người như vậy quả thật khiến người ngoài ý muốn.
Tiếp theo lại cười lớn, đây quả thật là trời tuyệt Đại Việt!
Thủy sư bại lui, hơn trăm vạn đại quân tinh nhuệ ở Huy Châu nhất định sẽ tiến thối lưỡng nan...
Tiếng rêи ɾỉ uyển chuyển kia tựa như chim hoàng oanh sắp hót, dễ nghe đến mê người.
Thân hình nàng lúc này đang bị mấy cái hồ vĩ của Tông Thủ bao vây lấy. Khiến cho nàng ý xấu hổ giảm xuống, cũng cảm thấy toàn thân, đều ấm áp. Phảng phất như dung nhập vào thân thể Tông Thủ vậy.
Chỗ hạ thân, cây gậy sắt cực lớn kia còn đang không ngừng hoạt động trong cơ thể nàng, đâm sâu vào trong hoa tâm, vô cùng hung ác, không lưu tình chút nào cả.
Cơ hồ mỗi một lần ra vào, đều khiến thân hình Khổng Dao phải run lên.
Đã đến giờ phút này, nàng cuối cùng cũng biết được, Hiên Viên Y Nhân và Nhược Thủy vì sao phải trốn tránh Tông Thủ.
Đối với nữ nhân mà nói, đây là chuyện may mắn lớn lao, nhưng cũng là tuyệt đại tra tấn.
Từ hai canh giờ trước, Khổng Dao đã cảm thấy thân thể mình vô cùng mệt mỏi, cơ bắp mỏi nhừ.
Lúc ngẫu nhiên suy nghĩ thoáng thanh minh tỉnh táo thì nàng rất kiên định tự nói với mình, vẫn nên sớm chấm dứt thì tốt hơn, không thể trầm mê nhục dục.
Lúc đầu Khổng Dao khóc không ra nước mắt, da thịt Tông Thủ quá cứng, căn bản không cắn được, ngược lại khiến răng nàng như sắp gãy đến nơi.
Lập tức liền cảm thấy Tông Thủ buông lỏng cơ bắp ra.
Khổng Dao hừ nhẹ một tiếng, tâm niệm còn thừa lại không nhiều lắm thầm nghĩ coi như ngươi thức thời! Rồi sau đó lại hung hăng cắn, dùng hàm răng phát tiết hận ý của mình.
Đều là do tên này, hại nàng quả thực biến thành mẫu thú động dục, quả thực không biết liêm sỉ rồi.
Tông Thủ lại hồn nhiên không cảm thấy đau đớn, lúc này cũng phát ra một tiếng rêи ɾỉ. Phân thân ở trong cơ thể Khổng Dao bị chặt chẽ bao vây lấy, nhiệt độ kia như muốn hòa tan hắn vậy.
Nửa khắc sau, cảm giác được thân hình Khổng Dao lần nữa bắt đầu run lên.
Ánh mắt vẫn mê say, nhìn Tông Thủ. Tay bưng lấy đầu của hắn, sau đó môi anh đào hôn xuống.
Lưỡi quấn lấy, sau nửa khắc đồng hồ mới tách ra. Mà bên cạnh môi hai người càng có một tơ bạc, lộ ra dâm mỹ dị thường.
Tiếp theo Khổng Dao lại nhét ngực nàng vào miệng Tông Thủ. Nàng thích nhất chính là Tông Thủ dùng đầu lưỡi khiêu khích ngực mình, tư vị kia khiến nàng mê luyến, cũng không cách nào quên nhất.
Nhẹ giọng thở hổn hển, muốn đứng lên khỏi người Tông Thủ, lại cảm giác dưới chân bỗng nhiên trơn trợt, vốn lấy võ đạo tu vị của nàng cũng không đến mức đó.