"Ta chỉ đùa thôi, không cần khẩn trương." Địch Áo ngẩng đầu cười ha hả.
La Y có một cảm giác nói không ra lời chỉ biết nhếch miệng cười theo Địch Áo. Hắn không biết nên tin tưởng lời Địch Áo nói, câu lúc nãy là để cảnh cáo hay chỉ đơn giản là nói đùa thôi?
"La Y, mang vợ và con của ngươi qua đây đi, phòng ốc bên cạnh còn trống không ít, làm nhanh đi kẻo ngươi cứ nhớ thương bọn họ mãi." Địch Áo nói.
"Vâng, tạ ơn thiếu gia." La Y vội vàng nói.
Địch Áo chậm rãi nhắm mắt lại phất phất tay, La Y cúi người thi lễ rồi lui ra sau.