Lúc này, Lôi Mông và Ca Đốn sóng vai đi tới, Lôi Mông đứng thật xa nói vọng ra cửa: "Địch Áo vẫn chưa về hả?"
"Không thấy !" Y Toa Bối Nhĩ mặt mày u sầu đáp, sau đó nháy mắt ra hiệu cho Lôi Mông: "Địch Áo… ai..."
"Than thở gì đó?" Lôi Mông ngẩn người, hỏi dò: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chẳng lẽ ngươi không thấy quân đội bộ tộc võ sĩ, còn có bầy chim ưng, đàn sói vô cùng vô tận. Ta lo lắng, Địch Áo hắn..."
Lôi Mông lập tức hiểu ý Y Toa Bối Nhĩ, cố ý dùng chất giọng khinh thường trả lời: "Vậy thì thế nào? Đã quên chúng ta từng nói với ngươi chuyện tên Mễ Nhĩ rồi hả? Ngay cả Phong hệ Cực Hạn võ sĩ cũng chạy không thoát Địch Áo đuổi giết, ngươi cho rằng những tên dã nhân kia có thể tạo thành uy hiếp đối với Địch Áo?"
"Trừ phi vừa mới bắt đầu bọn họ đã vây khốn Địch Áo, nếu không, cho dù nhân số bọn họ nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa." Ca Đốn nói.
"Không sai !" Lôi Mông dùng sức gật đầu mạnh một cái, nói: "Y Toa Bối Nhĩ, ngươi đã gặp Tái Nhân Hầu tước rồi, cảm giác thế nào?"
Y Toa Bối Nhĩ không hiểu tại sao Lôi Mông lại nhắc tới Tái Nhân Hầu tước, nhưng nàng biết Lôi Mông đang phối hợp với mình nên suy nghĩ một lát, thật tình trả lời: "Đó là một người rất quyết đoán."