“Ư...” Một tiếng than nhẹ đầy áp lực phát ra từ sau màn che giường, lọt ra ngoài gian phòng mờ tối, Giang Sơ Vi cắn ngón trỏ, mắt nàng lờ mờ, hô hấp đã sớm không còn ổn định, hai chân mở rộng, một thân thể cao lớn quỳ ở dưới thân nàng, đầu vùi giữa hai chân nàng, dùng lưỡi ôn nhu tàn sát nơi riêng tư của nàng.
Nàng thật không hiểu, nam nhân ở dưới thân đêm nay không phải muốn tiếp giá ở Thanh Linh cung sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng nàng, thừa dịp nàng đang ngủ liền không một tiếng động leo lên giường của nàng?
Hạ Hầu Dận cũng không hiểu, rõ ràng hắn đang dùng bữa ở Thanh Linh cung, Thanh Phi còn đang hầu hạ hắn, tháo thắt lưng cởi áo nhìn hắn chờ đợi.
Hết thảy đều tốt, nhưng hắn lại cảm thấy không yên lòng.
Thân thể vô cùng xinh đẹp hấp dẫn đang bày ra trước mắt hắn kia đột nhiên không thể khơi gợi dục vọng của hắn một chút nào, đối mặt với sự mê hoặc của Thanh Phi, hắn chỉ cảm thấy lòng yên tĩnh như nước.
Trong đầu hắn luôn hiện lên một gương mặt bình thường, một chút đẹp cũng không có, cặp mắt kiêu ngạo kia cũng không có một chút ôn nhu, dáng người cứng nhắc không quyến rũ, nhưng mà… hắn lại thầm nhớ đến nàng.
Đúng là quỷ ám! Hạ Hầu Dận cảm thấy phiền muộn, hắn thử hôn vào môi của Thanh Phi, nhưng trong đầu óc lại nghĩ đến nụ hôn của nữ nhân kia, khi thì kịch liệt, khi thì khéo léo đưa đầu lưỡi vào miệng hắn, nhiệt tình hôn hắn, dễ dàng khơi mào của dục vọng của hắn.
Đôi chân hắn như có ý thức riêng của chúng đã đưa hắn đến Phượng Nghi Cung, vẫy tay cho các cung nữ gác đêm lui đi, hắn bước vào tẩm cung, liền thấy nữ nhân làm cho tâm tình của hắn không yên đang ngủ một cách ngon lành.
Nàng dường như không hề bị ảnh hưởng giống hắn, vẫn ăn ngon ngủ yên, khiến hắn có cảm giác mình trở thành một tên ngốc.
Hắn cơ hồ thẹn quá hóa giận đè lên người nàng, xé rách quần áo của nàng, nàng bị động tác của hắn đánh thức, nhưng câu đầu tiên nói với hắn lại là:
“Hạ Hầu Dận, sao ngươi lại ở đây?”
Hắn tại sao lại ở đây? Hắn cũng không biết, hắn chỉ cảm thấy bản thân mình điên mất rồi!
Mà kẻ đầu sỏ gây nên chuyện lại bày ra một vẻ mặt cực kỳ vô tội trước mặt hắn, làm cho hắn vừa tức lại vừa giận, dựa vào cái gì mà chỉ có hắn bị nàng làm cho rối loạn lung tung, còn nàng thì lại vẫn ung dung như thường?
Hạ Hầu Dận vừa tức giận vừa không cam lòng, hắn điên cuồng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, không muốn nghe bất cứ lời nói không thuận tai nào của nàng, ngón tay vỗ về cặp mông như muốn chứng minh điều gì, không ngừng khiêu khích dục vọng của nàng.
Hắn giang hai chân của nàng ra, đem mặt vùi vào hoa tâm yếu mềm, đầu lưỡi nóng ẩm đẩy hai cánh hoa ra, liếm láp phía dưới đóa hoa.
Thân là đế vương, hắn chưa từng đối xử với phi tần nào như thế, cho tới bây giờ toàn là các nàng hầu hạ hắn, dùng thân thể để khơi mào dục vọng của hắn, cho tới bây giờ hắn chưa từng làm những hành động này.
Nhưng Giang Sơ Vi lại không giống với các phi tần khác, hắn thích thăm dò cơ thể mẫn cảm của nàng, thích trêu chọc nàng, thích thấy nàng dưới tay hắn phát ra những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được, đồng thời vặn vẹo co duỗi thân thể, làm có hắn có cảm giác chinh phục được khoái cảm của nàng.
Hắn hôn lên hai cánh hoa đầy đặn, hoa khẩu ẩm ướt bởi vì hắn liếm láp mà càng lúc càng ẩm ướt hơn, mật dịch không ngừng chảy ra, hắn ra sức hút, ngay lập tức hắn có cảm giác cặp mông của nàng vì hưng phấn mà nâng lên, tiếng rên rỉ của nàng lại phát ra.
Phản ứng của nàng làm hắn cảm thấy thõa mãn, ngón tay đi vào hoa khẩu, hoa thịt bởi có sự ra vào của hắn mà co rút một cách nhanh chóng, đem ngón tay dài của hắn chôn vào thật sâu bên trong
Hắn hôn lên nhụy hoa, cắn nhẹ vào nó, ngón tay chuyển động, tìm đến chỗ hạch thịt đầy đặn mềm mại bên trong mà không ngừng ma sát.
“Đừng mà...” Lưng của Giang Sơ Vi cong lên, hốc mắt đẫm nước, nàng cắn ngón tay, yếu ớt chống cự, “Đừng chạm vào nơi đó......”
Cơ thể mẫn cảm này của nàng vốn không thể chịu nổi khiêu khích của hắn, hắn chắc chắn là đang cố tình cố ý không ngừng công kích chỗ dễ dàng bị kích tình nhất của nàng.
“Nhưng chỗ này của ngươi cắn nuốt ngón tay ta thật nhanh nha.” Hắn không ngừng chêu chọc khối thịt đầy đặn kia, môi hắn nhếch lên khi cảm thấy người nàng run lên, mật dịch tiết ra ngày càng nhiều. “Rõ ràng ngươi thích... Nhìn xem, ngươi rất hưng phấn.”
Ngón tay dài tiếp tục ra vào, khiến cho nơi riêng tư của nàng ngày càng nhiều mật dịch.
Hắn mở miệng đưa đến hoa lộ, ngậm một ngụm, rồi chồm lên trên nàng, dùng môi chạm vào môi của nàng, đem toàn bộ mật dịch trong miệng đổ vào miệng nàng.
Tên biến thái này!
Nàng buồn bực trừng hắn, trong miệng đầy mùi vị tình dục nồng đậm, tên háo sắc này luôn sử dụng mánh khóe ở trên người nàng, lấy việc nàng không khống chế được làm niềm vui của hắn.
Ngón tay dài vẫn không ngừng kích thích nơi riêng tư của nàng, ngón cái đè vào nhụy châu, mật dịch tiết ra cơ hồ thấm ướt nệm giường.
Cái miệng nhỏ nhắn bị hắn ngăn chặn, hơi thở của hắn phả vào mặt nàng, răng nanh nhẹ cắn môi nàng, con ngươi đen chìm đắm trong tình dục, giọng nói khàn khàn gian tà nói với nàng, “Vi, hai cái miệng nhỏ nhắn của ngươi đều rất giỏi cắn người.” Nói xong, đầu ngón tay dùng sức triển khai ma thuật trong hoa huyệt yếu ớt nhất kia của nàng.
“A...” cơ thể Giang Sơ Vi như muốn co bật thẳng lên, cái miệng nhỏ nhắn phát ra những tiếng rên kiều mị, hoa thịt lập tức co rút gấp gáp kẹp lấy ngón tay dài, nàng trong nháy mắt trở nên thất thần, trải qua cao trào run rẩy nhất.
Hắn thưởng thức trạng thái kiều diễm mê man của nàng, khuôn mặt bình thường vào lúc này lại trở nên xinh đẹp đến mê người khiến hắn nhìn như bị mê muội.
Ngón tay dài rút ra, mất đi trở ngại, mật dịch liền ào ào chảy ra, đóa hoa hé mở giống như đang thổ lộ tình cảm một cách kiều diễm, hắn nâng đùi phải của nàng đặt trên vai, đem dục vọng đang bừng bừng phấn chấn đặt vào miệng hoa, mông rắn chắn dùng lực nhấn mạnh một cái, đâm xuyên vào nàng.
Hoa huyệt mê mị đang bị vây trong cao trào đột nhiên được lấp đầy liền trở nên hưng phấn rung động, hoa huyệt giống như cắn chặt lấy hắn, thân thể cường tráng vì bị buộc chặt mà trở nên kích động, hắn đưa đẩy, rời khỏi rồi lại mạnh mẽ tiến vào.
Cái miệng nhỏ nhắn vì động tác của hắn mà không ngừng ngâm nga, huyệt động dưới thân mở rộng ra vì hắn, vách hoa co rút nhanh chóng hấp thụ hắn thật sâu, hắn nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, thấy trong mắt nàng chỉ có hình ảnh của hắn
Giờ này khắc này, thân thể của nàng chỉ có hắn, trong mắt nàng cũng chỉ có hắn.
Hạ Hầu Dận cảm thấy thỏa mãn, hắn kéo nàng lại, làm cho nàng ngồi ở trên người hắn, tư thế này làm cho hắn đi vào càng sâu bên trong nàng, đồng thời làm cho hoa huyệt tiết dịch ngày càng nhiều.
“Ư... Hạ Hầu Dận...” Nàng cắn môi, bàn tay nhỏ bé bắt lấy bờ vai của hắn, tay hắn đặt trên thắt lưng của nàng, không ngừng di chuyển thân nàng lên xuống.
Nàng nhanh chóng bị hắn thúc đẩy, cảm thấy vật nóng đi vào ngày càng sâu, con ngươi đen thâm trầm nhìn thẳng vào nàng, giống như muốn nắm giữ linh hồn của nàng.
Trái tim của nàng không khỏi nhảy dựng, không hiểu tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy?
Hạ Hầu Dận hôn lên môi nàng, “Vi...” Hắn nhẹ nhàng, tinh tế lẩm bẩm tên nàng, giống như muốn đem nàng nhập vào cơ thể nóng rực của hắn, giống như muốn cắn nuốt nàng.
Giang Sơ Vi không khỏi kinh hoảng, nàng muốn tìm cách tháo lui, nhưng tay hắn lại chế trụ gáy của nàng, đầu lưỡi thân thiết quấn chặt lấy lưỡi nàng, như đoạt lấy mọi thứ của nàng.
Nữ nhân này thế mà lại có thể làm cho hắn mất bình tĩnh, mà đáng ra không nên như vậy, nàng chỉ là món đồ chơi mới của hắn, đáng lẽ hắn không nên để ý đến nàng nhiều như vậy.
Nhưng mà... Hắn dường như không thể kiếm chế bản thân của mình.
Có phải do lòng tự tôn của nam nhân bị khiêu khích hay không? Nàng càng không cần, hắn càng muốn nàng. Nàng càng xem hắn không ra gì, hắn càng để nàng ở trong lòng.
Sự tồn tại của nàng ngoài tầm dự kiến của hắn, nàng giữ một vị trí quan trọng trong ý thức của hắn. Nhưng chỉ có hắn như thế còn nàng thì vẫn ung dung tự do, tự do một cách đáng giận, tự do đến nỗi làm cho hắn muốn cắn nuốt nàng, chỉ muốn đem nàng gắt gao trói chặt bên mình.
Mặc kệ đó là vì ham muốn chiếm đoạt hay là vì một lý do gì khác, Hạ Hầu Dận chỉ biết là, hắn dường như sẽ không bao giờ buông nàng ra được.
“Vi...” Hắn hôn nàng thật sâu, nhìn nàng vì bị hắn hôn mà ngày càng trầm luân, tư hoa đang gắt gao bao chặt lấy hắn càng trở nên ẩm ướt mềm mại hơn bao giờ hết, hắn gợi lên tươi cười.
Đè lên người nàng, đem chân của nàng quặt trụ mông hắn, hắn kích thích, hung tợn chiếm lĩnh nàng, làm cho nàng dưới thân của hắn khóc lóc, phát ra tiếng rên rỉ đầy mật ngọt.
Nếu không thể buông, vậy thì không cần buông!
Mặc kệ nàng muốn hay không, hắn cũng sẽ không buông nàng ra, hắn sẽ khiến nàng vĩnh viễn ở bên hắn, vĩnh viễn không bao giờ rời xa hắn.
“Vi Vi...”
“A...” Hắn càng tiến càng vào sâu, giống như phải đem nàng nuốt vào toàn bộ, vách huyệt vì tiếp nhận quá nhiều hưng phấn mà run run, hoa huyệt cũng không ngừng run rẩy, Giang Sơ Vi cơ hồ không chịu nổi, nàng khóc nói, “Dừng lại...”
Mọi lời cầu xin tha thứ đều bị hắn nuốt vào, dùng đôi môi nóng chảy giữ lấy môi nàng, Hạ Hầu Dận đem dục vọng tiến thật sâu vào tận cửa cung sâu nhất của nàng, một lần rồi lại một lần mãnh liệt chiếm trọn lấy nàng.
Mà không chỉ thắt lưng, toàn thân nàng từ cơ bắp đến xương cốt đều đau nhức, như là bị chặt ra thành vài đoạn rồi lại bị ghép vào may lại, làm cho nàng không thể nào xuống giường được.
Không biết tối qua tên Hạ Hầu Dận biến thái kia phát điên cái gì, động tác vừa thô lỗ lại vừa mãnh liệt, biến nàng thành búp bê tình ái, dã man ra sức chiếm lấy nàng.
Toàn bộ thân thể nàng đều bị hắn để lại vết cắn, vết hôn, tuy mấy vết hôn không thể nhìn ra trên làn da đen, nhưng mà những vết cắn thì quả thật rất rõ ràng, nhìn vào dấu răng trên cổ tay, Giang Sơ Vi thật sự rất muốn cắn chết hắn.
Ngộ à nha! Nàng không hề trêu chọc hắn, hắn vô duyên vô cớ lấy nàng ra để phát tiết làm cái gì? Hơn nữa không phải tên kia muốn bãi giá ở Thanh Linh cung hay sao? Tại sao nửa đêm lại trèo lên giường của nàng?
Chẳng lẽ Thanh phi không thõa mãn được hắn? Chẳng lẽ hắn đối với Tô Tú Dung “phẳng lì” này có tình ý gì hay sao?
Điều này làm sao có thể? Nếu nàng là nam nhân cũng sẽ chọn Thanh phi, muốn ngực có ngực, thắt lưng lại tinh tế, mông lại vừa tròn vừa đẹp, hơn nữa còn là mỹ nữ, người có mắt đều sẽ chọn Thanh phi.
Còn về Tô Tú Dung...... Haiz. Khuôn mặt này chỉ có thể làm đậu cô ve, Giang Sơ Vi đã hoàn toàn “lạnh tâm” với nó.
Chẳng lẽ Thanh phi chọc giận hắn? Kỳ quái, oan có đầu nợ có chủ, Thanh phi khiến hắn tức giận, hắn sao không tìm nàng ta tính sổ, lại tìm nàng là sao? Nàng là người dễ bị khi dễ, dễ bị bắt nạt như vậy sao?
Hắn muốn tìm ai, muốn chết trên người phi tần nào, đều là chuyện của hắn, tên háo sắc kia tốt nhất từ nay về sau đừng bao giờ đến tìm nàng nữa, bởi vì chỉ cần gặp hắn, ngày tháng của nàng liền không được bình yên.
Cứ ba bữa nửa tuần còn có các phi tần đến thỉnh an nàng, đây là cách nói dễ nghe, nếu nói trắng ra, căn bản là tới tìm nàng nàng ra oai phủ đầu, đám nữ nhân kia ỷ thấy Tô Tú Dung tính tình yếu đuối, căn bản không đem hoàng hậu này để vào trong mắt, ngoài mặt thì cung kính, bên trong toàn là ẩn bồ dao găm, chua ngoa đến khiếp!
Giang Sơ Vi bèn trực tiếp xem đám nữ nhân này như những chú khỉ làm trò hề nhảy nhót giúp vui cho nàng, mỉm cười nghe những ngôn ngữ giả tạo, cũng có làm quái gì được nàng đâu. Thân là người có khuyết điểm trong mắt họ, nàng lại rất cao hứng là sao? Là bởi vì, chỉ có kẻ tài trí bình thường mới đố kỵ với người thấp kém hơn mình, Giang Sở Vi nàng từ nhỏ đã bị mọi người ganh tị, sớm đã thành thói quen!
Nhưng mà cái đám xiếc khỉ kia suốt ngày lập đi lập lại mà chả có gì mới, đến ngay cả những lời nói nhạt nhẽo chua ngoa kia cũng chỉ có vài câu xào tới xào lui hoài, một chút sáng kiến đều không có, làm nàng lâu ngày cũng cảm thấy buồn chán.
Hơn nữa, tại sao nàng phải vì Hạ Hầu Dận mà bị mấy nàng ghen ghét? Nếu muốn vậy thì nàng đã không để hắn đi nha! Đỡ phải chịu tên háo sắc kia quay lại tìm nàng nổi điên.
Lấy tay mát xa cánh tay bên kia, cả người Giang Sơ Vi đau nhức đến nỗi không thể cử động, Hạ Hầu Dận tối nay nếu dám chạm vào nàng, nàng nhất định sẽ đá hắn xuống giường.
Không đúng, chờ hắn xuất hiện, nàng trước tiên sẽ hung hăng cắn lấy hắn để tiết hận!
Đều bởi vì hắn hại nàng hiện tại chỉ có thể giống như một phế nhân nằm ở trên giường, Giang Sơ Vi ôm gối -- nàng có thói quen ôm gì đó khi ngủ, lúc ngủ cùng Hạ Hầu Dận nàng liền ôm hắn ngủ, khi Hạ Hầu Dận lên triều sớm, sẽ đem gối mềm nhét vào trong lòng nàng, để nàng tiếp tục ôm gối mềm ngủ thật sự an ổn.
Gối mềm là Hạ Hầu Dận cho người làm riêng, bên trong dồn lá trà phơi nắng, cho nên có thể ngửi thấy hương trà tự nhiên, Giang Sơ Vi thực sự rất thích.
Vùi mặt vào gối mềm, nàng chả cảm thấy thích chí một chút nào khi được kẻ nào đó sủng ái, mà trong đầu toàn nghĩ làm cách nào để trả thù tên khốn kiếp đáng ghét kia đã ép buộc nàng suốt đêm đến cả người đau nhức thế này.
“Thanh phi?” Giang Sơ Vi thanh tỉnh liền tức khắc, ngẩng đầu nhìn Xuân Hỉ, nàng ấy nói Thanh phi, liệu có phải chính là người mà nàng đang nghĩ đến không?
“Đúng vậy, Thanh phi nói ngài ấy có làm chút điểm tâm, muốn mời nương nương người nhấm nháp thử.” Xuân Hỉ cũng thực khẩn trương, Hạ Hỉ đã đi truyền dọn bữa trưa, chỉ còn một mình nàng hầu hạ chủ tử, ai ngờ Thanh phi lại đột nhiên đến làm cho nàng hoảng sợ. Thời gian này các nương nương khác đều có đến, chỉ có Thanh phi đang được sủng ái thì không có ghé qua bao giờ.
“Điểm tâm?” Lễ phép đến vậy à? Nàng nhớ đến Thanh phi luôn tự cho mình là cao quý kia cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ngó đến nàng bằng một con mắt nha! Lần này sao lại tự tay muốn làm điểm tâm cho nàng, chẳng lẽ muốn hạ độc sao?
Thú vị!
Giang Sơ Vi cảm thấy rất vui vẻ, nàng rất muốn biết Thanh phi muốn làm gì, “Xuân Hỉ, giúp ta thay quần áo.” Nàng miễn cưỡng xuống giường, “A! Shit!” Thân thể đau nhức quá thể, Hạ Hầu Dận, ngươi chết chắc rồi!
Giang Sơ Vi tức giận đến nỗi không thèm tốn hơi để mắng chửi, chỉ mặc cho Xuân Hỉ giúp nàng mặc quần áo, tùy tiện đem tóc dài búi lên, rồi đến nằm trên một cái ghế bọc lông chồn trắng tuyết, tiếp nhận trà từ tay Xuân Hỉ bưng tới. Nàng hất cằm, ý bảo Xuân Hỉ có thể kêu cho người vào được rồi.
Chỉ chốc lát sau, Thanh phi một thân nhẹ nhàng quý phái đi vào, y phục màu tím thêu hoa hải đường khiến nàng càng thanh lệ thoát tục, xét từng góc độ, nàng đều làm cho Hoàng Hậu trở nên mờ nhạt, không ánh sáng.
Giang Sơ Vi uống trà, không có đứng dậy -- nàng là hoàng hậu, tại sao phải hạ mình nghênh đón? Nhưng Thanh phi này thật... Nàng từ từ nhấc mi mắt.
Thanh phi mỉm cười, một nụ cười dịu dàng khéo léo, Giang Sơ Vi cũng mỉm cười, sau đó hạ mắt tiếp tục uống trà.
Không ngờ Tô Tú Dung lại dùng thái độ này, chứ không phải đứng dậy vâng vâng dạ dạ mà nghênh đón, ánh mắt Thanh phi tối sầm, mặt cũng cứng đờ.
“Thanh phi thỉnh an Hoàng Hậu nương nương.” Nhưng nàng hiểu được thân phận của bản thân, tao nhã hướng về Tô Tú Dung hành lễ, nhưng tư thái vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo.
“Đứng lên đi!” Giang Sơ Vi buông bát trà, hai bàn tay lồng vào nhau, lười biếng xem xét nàng.
Nàng đối với Thanh Phi cao ngạo này chỉ có thái độ khinh mạn, hoàn toàn không để Thanh phi vào mắt, “Nghe nói ngươi tự tay làm điểm tâm.”
Đối mặt với các phi tần khác, thái độ của nàng không có tệ đến như vậy, bất quá chỉ có đối với Thanh phi, nàng chính là muốn ra oai phủ đầu nàng ta một chút -- nàng thề chuyện này không hề liên quan gì đến chuyện người nào đó hôm qua đi Thanh Linh cung, nàng chỉ thuần túy cảm thấy Thanh phi không vừa mắt mà thôi.
Thanh phi không khỏi kinh ngạc, đây thật sự là Tô Tú Dung yếu đuối kia sao? Nàng ta không hề tỏ thái độ e sợ nàng, chẳng lẽ bởi vì hiện đang được Hoàng Thượng sủng ái cho nên thái độ mới thay đổi như vậy?
Trong lòng nàng nghi hoặc nhưng trên mặt lại không lộ thanh sắc gì, tiếp nhận một cái khay từ trên tay cung nữ, cười nói Tô Tú Dung: “Đây là bánh hạnh nhân Thanh nhi tự tay làm, muốn mời Hoàng Hậu nếm thử.”
Giang Sơ Vi để cho Xuân Hỉ tiếp nhận bánh hạnh nhân, liếc mắt nhìn những cái bánh hạnh nhân ngon miệng kia, không biết bên trong có tẩm tro bụi hoặc nước miếng hay không, dù sao lòng người vốn hiểm ác, nàng mà dám ăn thứ này thì đúng là có quỷ nha.
Đầu thì nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn cười cười, “Phiền Thanh phi rồi, bản cung tối nay sẽ cùng Hoàng Thượng nhấm nháp thử trù nghệ của ngươi.” Ha ha! Nàng thấy sắc mặt của Thanh phi khẽ biến.
“Hoàng Thượng gần đây đều bãi giá ở Phượng Nghi cung, có thể được Hoàng Thượng chuyên sủng, hoàng hậu nhất định thực vui vẻ.” Nhịn sự ghen tức trong lòng xuống, Thanh phi vẫn ôn nhu.
“Đúng nha!” Giang Sơ Vi cười đến ngượng ngùng, lơ đãng vén phần tóc phía sau gáy, làm lộ ra những vết cắn phía bên dưới, “Nhưng có lẽ muội muội các người gần đây cảm thấy rất cô đơn tịch mịch phải không?”
Nàng nhìn Thanh phi một cách cảm thông, không tin là nàng ta vẫn có thể tiếp tục cười được.
Thanh phi trừng mắt nhìn vào gáy của Giang Sơ Vi, lại nghe thấy hàm ý trêu chọc trong lời nói, nét cười trên mặt rốt cuộc cũng không giữ được.
Từ sau khi tiến cung, nàng được Hoàng Thượng yêu thương, quanh nàng không người nào mà không nịnh bợ nịnh hót nàng, cho dù Tô Tú Dung là Hoàng Hậu thì sao? Người Hoàng Thượng thích là nàng.
Cho dù gần đây Hoàng Thượng đối với Tô Tú Dung rất tốt, nhưng nàng tin rằng đó chỉ là tạm thời mà thôi, nhất định là vì trấn an thái hậu nên Hoàng Thượng mới ít khi đến chỗ nàng.
Đêm qua, Hoàng Thượng rốt cục cũng đến Thanh Linh cung, nàng vui vẻ chuẩn bị hết thảy, nghĩ rằng nàng sẽ chiếm được sự yêu thích của Hoàng Thượng. Ai ngờ, Hoàng Thượng lại đột nhiên rời đi làm nàng không khỏi kinh ngạc, cuối cùng nàng lại nghe cung nữ nói, Hoàng Thượng buổi sáng nay trực tiếp từ Phượng Nghi cung rời đi vào triều sớm, tin này đả kích nàng rất mạnh.
Nàng không nghĩ tới Hoàng Thượng rời Thanh Linh cung bởi vì Tô Tú Dung, điều này sao có thể xảy ra? Tô Tú Dung làm sao so với nàng được?
Nàng vừa sợ vừa giận, nữ nhân bình thường vẫn bị nàng khinh khi này thế nhưng nay lại thắng nàng, cướp đi sủng ái của Hoàng Thượng đối với nàng, cơn tức này làm sao nàng có thể nuốt trôi cho được?
Chính vì vậy hôm nay nàng mới hạ mình đích thân chủ động đi đến Phượng Nghi cung. Khi bước chân vào Phượng Nghi cung, nàng nhìn thấy trên bàn là bộ dụng cụ trà đạo Thanh Dứu Hoa Từ hiếm có, còn ghế nằm làm bằng lông hồ ly trắng như tuyết là do sứ giả Khương tộc tiến cống chúc mừng sinh nhật của Hoàng Thượng, trên bàn trang điểm lại có rất nhiều trân châu Nam Dương cùng phỉ thúy mã não, ngay cả cây trâm ngọc hình phượng hoàng cài trên tóc của Tô Tú Dung cũng là vật hiếm thấy.
Tô Tú Dung không những được Hoàng Thượng yêu thương sủng ái, mà còn là người duy nhất được cực sủng, ngay cả đối với nàng, Hoàng Thượng cũng không yêu thương nhiều đến như vậy.
Thanh phi nhìn chằm chằm vào gương mặt bình thường trước mặt, một chút tư sắc cũng không có, màu da ngăm đen như than, một chút cũng không thể so bì được với nàng, Hoàng Thượng tại sao lại thích một nữ nhân như thế đến như vậy?
Chỉ mới vài tháng ngắn ngủi, tại sao Hoàng Thượng lại thay đổi nhiều đến như vậy?
Thanh phi không tin nhưng tất cả mọi chuyện trước mắt là sự thật. Nàng không cam lòng, Tô Tú Dung làm sao có thể so với nàng? Nàng nhất định phải đoạt lại ân sủng của Hoàng Thượng.
“Nếu được vậy thì hay quá, nếu Hoàng Hậu có thể vì Hoàng Thượng sinh hạ con nối dòng, chúng ta là muội muội đều cảm thấy vui mừng thay, nhưng mà......” Thanh phi cắn môi, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ thở dài.
Nữ nhân này muốn nói gì? Nàng mà mang thai thì sẽ làm các nàng vui mừng? Lời này có ý tứ gì?
Giang Sơ Vi hoàn toàn nghe không hiểu, biết rõ có quỷ kế, nàng vẫn cảm thấy rất tò mò, “Chỉ là cái gì?”
Thanh phi khó xử nhìn nàng, do dự một hồi, mới ôn nhu mở miệng: “Chính là Hoàng Thượng những năm gần đây đều không có sinh hạ được đứa con nào, không chỉ đại thần trong triều sốt ruột, thái hậu cùng Hoàng Thượng nhất định cũng rất nóng vội, Thanh nhi là muốn thỉnh hoàng hậu có thể khuyên thái hậu thay đổi chủ ý hay không?”
“Chủ ý gì?” Từ đầu cho đến giờ Giang Sơ Vi nghe đều chả hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Thanh phi nghĩ rằng nàng giả ngu, trong lòng hừ lạnh, trên mặt lại càng ôn nhu, “Chẳng phải Hoàng Thượng đã đáp ứng Thái Hậu trừ khi Hoàng Hậu sinh hạ đứa con đầu lòng, nếu không các cung phi khác không thể có thai hay sao? Nhưng hoàng hậu ngài tới nay vẫn không có tin tức, làm cho chúng thiếp cung phi cho dù muốn vì Hoàng Thượng mà sinh con cũng không thể, bởi vậy Thanh phi mới cả gan thỉnh hoàng hậu cầu thái hậu thu hồi mệnh lệnh này...”
Cái gì?! Giang Sơ Vi ngây người, những lời nói còn lại của Thanh Phi nàng hoàn toàn không nghe thêm được tiếng nào.
Khi nào Tô Tú Dung sinh hạ được hài tử đầu tiên, các cung phi khác mới có thể mang thai? Tin tức này là sao? Tại sao không ai nói cho nàng biết?
Khó trách Hạ Hầu Dận cho đến bây giờ đều không có hài tử, nguyên nhân hoá ra là vì Tô Tú Dung sinh không được...
Không đúng, không phải Tô Tú Dung sinh không được, mà là do nàng lúc trước thất sủng, mà hiện tại, Tô Tú Dung mất, chiếm cứ khối này thân thể này là nàng, như vậy chẳng phải nghĩa là sẽ do nàng sinh sao…
Giang Sơ Vi nhất thời cứng đờ, nàng nghĩ lại chuyện mấy tháng qua nàng cùng Hạ Hầu Dận lăn lộn, lý trí trong đầu lập tức biến mất.
Đúng là một tên hỗn đản!
Hạ Hầu Dận... Nàng muốn xé xác hắn!
Giang Sơ Vi nổi giận đùng đùng đi tới hướng ngự thư phòng, nàng tức giận đến mất đi lý trí, cũng bất chấp là phải giả bộ mang bộ dáng của Tô Tú Dung.
“Vi Vi ngươi làm cái gì?” Hạ Hầu Dận nhíu mày gấp tấu chương lại, không hiểu nàng đột nhiên phát điên vì cái gì, hắn có làm gì chọc tới nàng sao?
Nếu nàng giận là vì tối hôm qua hắn quá tay, hừ, đó cũng là do tự nàng tìm, ai bảo nàng làm cho hắn cảm thấy khó chịu!
“Ta làm cái gì?” Giang Sơ Vi giận dữ rống lên, “Câu này là ta mới muốn hỏi ngươi đây nè. Ngươi làm gì đối với ta. Tên chết tiệt nhà ngươi tại sao lại không nói cho ta biết sở dĩ các cung phi khác không mang thai, không phải bởi vì ngươi có vấn đề, mà là bởi vì các nàng được thái y cấp thuốc tránh thai.”
“Còn nữa, cái gì mà chỉ có Tô Tú Dung mới có thể sinh hạ tiểu hài tử thứ nhất, tại sao ngươi lại không nói cho ta biết chuyện này?” Nàng tức giận chất vấn.
Hạ Hầu Dận cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân khiến nàng tức giận, đối mặt với lửa giận của nàng, ngược lại vẻ mặt của hắn lại rất bình tĩnh, “Có cần phải nói sao?” Hắn nhíu mày hỏi lại.
Giang Sơ Vi trừng lớn mắt, không thể tin được mình vừa nghe được cái gì, “Ngươi nói như vậy là ý gì?” Hắn đang nói quái quỷ gì vậy?
Hạ Hầu Dận bình thản nói: “Ngươi là Hoàng Hậu của ta.”
“Ta không phải!” Giang Sơ Vi đập tay lên bàn, nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi biết rõ là ta không phải, ta không phải Tô Tú Dung, ta là Giang Sơ Vi!”
“Nhưng thân thể này không phải là của Tô Tú Dung hay sao?” Hắn lại hỏi, đôi môi nhếch lên cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, thái độ của nàng đã chọc giận hắn.
Chẳng lẽ nàng không nghĩ rằng nàng sẽ sinh hài tử cho hắn hay sao? Nàng cho nàng chán ghét hắn là có thể thoát khỏi hắn sao?
Không! Hắn sẽ không cho phép! Nếu nàng mơ tưởng cãi lại lời hắn, hắn sẽ không tiếp tục theo đuổi nàng nữa.
“Giang Sơ Vi, mặc kệ ngươi muốn hoặc không muốn, ngươi mơ cũng đừng có mơ, chỉ cần ngươi còn ở trong cơ thể của Tô Tú Dung thì ngươi chính là hoàng hậu của ta.” Nàng vĩnh viễn đừng bao giờ nghĩ sẽ thoát khỏi thân phận này!
“Ngươi!” Giang Sơ Vi tức giận đến toàn thân phát run, nhưng cũng biết những lời hắn nói đều là thật, thân thể này quả thật là của Tô Tú Dung, nàng chỉ là một linh hồn lang bạt đang tá túc mà thôi.
Nhưng chỉ như vậy mà có thể khuất phục nàng, nàng không muốn!
Hắn dựa vào cái gì mà đối đãi với nàng như vậy, dựa vào cái gì?
“Hạ Hầu Dận! Ngươi mơ tưởng nắm được Tô Tú Dung trong tay thì nắm được ta à!” Nàng tức giận cầm lấy nghiên mực ném vào hắn, Hạ Hầu Dận đứng dậy tránh, nhưng long bào trên người vẫn bị mực dính vào.
“Giang Sơ Vi! Ngươi nháo đủ chưa?” Hạ Hầu Dận hoàn toàn phát hỏa, hắn quá sủng ái phóng túng nàng nên nàng mới có thể đi lên đầu của hắn như thế?
“Chưa đủ!” Giang Sơ Vi rống to hơn hắn, hắn nghĩ chỉ cẩn hắn nổi giận với nàng thì nàng sẽ sợ hắn sao? “Ta nói cho ngươi biết, ta, Giang Sơ Vi, sẽ không sinh tiểu hài tử cho ngươi, ta sẽ làm cho thái hậu thu hồi mệnh lệnh, ngươi tìm nữ nhân khác giúp ngươi sinh con đi!”
Nói xong, nàng chuẩn bị rời đi tìm thái hậu, thì cổ tay đã bị hắn thô bạo giữ lấy.
“Ngươi dám?” Hạ Hầu Dận bắt lấy nàng, dùng tay chế ttrụ hai cổ tay nàng, không ngờ rằng nàng lại khinh thường hắn như vậy, điều này làm cho hắn hoàn toàn mất đi lý trí.
“Ngươi thử xem xem ta có dám hay không!” Giang Sơ Vi kiêu ngạo hếch cằm lên, giãy dụa muốn thoát ra khỏi kiềm chế của hắn. “Buông ra! Hạ Hầu Dận, buông!”
“Giang Sơ Vi, ngươi đừng khiêu chiến giới hạn của ta, đừng ép ta đem ngươi ra làm gương.” Hắn dùng lực chế trụ nàng, rõ ràng là đang tức giận đến muốn giết nàng, lại sợ nàng vì muốn giãy dụa mà làm bị thương chính mình.
Đáng chết! Đến như vậy rồi mà còn nghĩ đến việc bảo hộ nàng, Hạ Hầu Dận trở nên căm tức, nữ nhân không tim không phổi này căn bản là không xứng đáng!
“Ngươi dựa vào cái gì mà đem ta ra làm gương? Buông tay! Hạ Hầu Dận, mau thả ta ra!” Giang Sơ Vi tức giận đến hét lên, giờ khắc này nàng chỉ nghĩ đến việc phản kháng hắn mà không còn nghĩ đến việc gì khác, nàng sẽ không để mặc hắn bài bố nàng, nàng không muốn làm Tô Tú Dung, nàng là Giang Sơ Vi, nàng không phải Tô Tú Dung!
“Buông ra! Buông tay!” Nàng há mồm muốn cắn tay hắn, nhưng mọi thứ trước mắt đột nhiên tối đen, cơ thể mềm oặt ra.
“Vi Vi!” Hạ Hầu Dận hoảng sợ, vội vàng ôm lấy nàng, phát hiện cơ thể nàng lạnh ngắt, mồ hôi lạnh chảy đầy trên chán, “Ngươi làm sao vậy, Vi Vi?”
Giang Sơ Vi lắc lắc đầu, muốn đẩy văng choáng váng trong não, ra sức đẩy hắn ra, nhưng đầu óc càng ngày càng choáng váng, làm cho nàng không còn một chút khí lực nào.
“Thả......” Nàng mở miệng, nhưng chỉ kịp phun ra một chữ liền ngất đi.