Nhìn bé con trái tim của Giang Sơ Vi nhanh chóng hòa tan, thấy tiểu bảo bối bắt lấy ngọn tóc của nàng rồi nhét vào miệng nhỏ nhắn, “Không được nha...” Nàng nhanh chóng giật lại ngọn tóc khỏi miệng bé.
“Y a?” Không còn cái gì có thể cắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng nhăn như bị, bàn tay bé nhỏ chưa chịu từ bỏ ý định liền nắm thành quyền quơ lung tung, hai má không ngừng phồng lên phun nước miếng đến ướt đẫm.
Oa, thật đáng yêu.
Lúc nãy thấy Vĩnh Phúc đứng yên chờ đợi, Giang Sơ Vi do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn ngồi lên xe ngựa đi vào Lân trấn. Vĩnh Phúc dẫn nàng đi vào rồi dừng chân trước một sương phòng, nàng không khỏi thở phào khi không thấy Hạ Hầu Dận trong phòng, sau đó quay qua liền nhìn thấy một chiếc nôi đặt ở trên giường.
Lòng của nàng trở nên hồi hộp khẩn trương, nàng chậm rãi đến gần nôi, ổn định hô hấp, rồi nhìn đứa bé của nàng.
Bé vừa mới tỉnh, không khóc không nháo, một mình nằm trong chiếc nôi đá đá hai chân nhỏ xíu béo tròn, nhìn thấy nàng, bé mở to mắt, không hề tỏ ra sợ hãi khi thấy người lạ.
Ai ngờ bàn tay nhỏ bé liền thuận theo bắt lấy ngón tay của nàng, nắm riết thật chặt một ngón tay phải, nàng rút ngón tay về, hắn không từ bỏ cố gắng vươn tay theo để bắt lại.
Ngay cả hai cái chân nhỏ bé béo tròn cũng kích động đá dựng lên, hai tay giơ thẳng tắp không ngừng quơ loạn xạ, giống như đang đòi nàng ôm bé.
Nàng vươn tay ôm lấy hắn, ngửi được mùi sữa nồng đậm trên người bé, bé tựa sát vào trong lòng nàng, miệng thì phun xèo xèo, đôi mắt to chớp chớp cứ nhìn thẳng vào nàng mà xem xét.
Giang Sơ Vi lòng ê ẩm, luyến tiếc không muốn đặt bé xuống.
“Cục cưng, ta là mẹ nè!” Nàng ngồi vào trên giường, ôm lấy bảo bối nhẹ nhàng đung đưa, trong mắt hiện lên tia ấm áp. Cho đến lúc này khi nàng ôm đứa trẻ vào lòng, nàng mới sâu sắc cảm nhận mình đã vứt bỏ cái gì.
Hối hận ư? Đương nhiên hối hận.
Nàng hối hận sao lúc trước mình lại không ôm theo bé cùng nhau rời đi, tại sao lại để bé ở lại. Rõ ràng là khi bé còn trong bụng nàng, ngày nào nàng cũng nói chuyện với bé, bé là bảo bối của nàng mà, thế mà nàng lại lấy bé ra làm giao dịch, nàng thật quá đáng.
“Cục cưng, thực xin lỗi.” Giang Sơ Vi nhẹ nhàng cọ vào mặt của bé, nước mắt cuối cùng không nhịn được mà rơi xuống. Nàng rất nhớ bé! Rất nhớ rất nhớ.
“Về sau mẹ không bao giờ rời xa con nữa.” Bảo bối này, nàng sẽ mãi mãi ôm chặt, không bao giờ buông tay nữa.
“Còn ta để ở đâu?” Không biết Hạ Hầu Dận đã đi vào phòng từ khi nào, đứng ở phía trước nghe nàng nói chuyện với tiểu hài tử.
Giang Sơ Vi hoảng sợ, nhanh chóng lau đi nước mắt, ngước lên nhìn.
Nửa năm không gặp, hắn vẫn không thay đổi, vẫn nhìn rất đẹp mắt như vậy, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào nàng vẫn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, nàng không khỏi cụp mắt lại trốn tránh.
“Sao ngươi lại đến đây?” Nàng không hỏi hắn tại sao biết nàng đang ở nơi này, nếu hắn có thể tìm được nàng thì sợ là hành tung trước giờ của nàng vẫn bị hắn giám sát, chỉ là hắn không xuất hiện mà thôi.
Hạ Hầu Dận không thèm để ý đến sự trốn tránh của nàng, hắn chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào nàng, luyến tiếc không muốn dời mắt một chút nào.
Nàng vẫn gầy giống như trước đây, tuy mặt có hơi đầy đặn mượt mà thêm một chút, nhưng khuôn mặt vẫn bình thường không thay đổi, dáng người vẫn bằng phẳng không có chút lực hấp dẫn nào.
Nhưng thật kỳ lạ, hắn phát hiện bản thân mình tham lam muốn nhìn nàng nhiều hơn chút nữa.
Nhìn thấy nàng, hắn liền hối hận.
Hối hận vì sao chính mình lại phải để nàng đi? Kết quả thì sao? Nàng sống rất tốt, chỉ có hắn là chịu đủ mọi tra tấn tinh thần. Thật không công bằng!
“Ta nhớ nàng.” Nên đến đây.
Trái tim trong ngực Giang Sơ Vi nhảy dựng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng cúi thấp xuống, “Tên của cục cưng là gì?” Nàng làm bộ như không nghe thấy lời mà hắn vừa nói, lẩn tránh nói sang chuyện khác.
“Hạ Hầu Lân, chữ Lân trong chữ Kỳ Lân.” Hắn từng bước một tiến tới nàng.
“À!” Cảm thấy hắn đang tới gần, tim Giang Sơ Vi đập nhanh hơn, nàng ôm chặt cục cưng, nhích thân thể về phía sau.
“Vậy... Hạ Hầu Dận...”
“Hử?” Hắn đã đứng trước nàng, thậm chí cúi người mình xuống gần sát nàng.
Giang Sơ Vi nhắm mắt lại, “Có thể để cục cưng ở lại được hay không?”
Hắn dừng động tác, con ngươi đen nguy hiểm nheo lại. “Có ý gì?”
“Ý là vậy đó. Dù sao Tô Tú Dung cũng đã chết rồi, các phi tần khác có thể giúp ngươi sinh tiểu hài tử. Vậy…như vậy thì đem tiểu hài tử của ta trả lại cho ta đi...” Cảm nhận được lửa giận của hắn, Giang Sơ Vi giọng nói càng lúc càng nhỏ.
Hạ Hầu Dận trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này muốn chọc hắn tức chết hay sao? Yêu cầu kiểu này mà nàng cũng dám mở miệng nói ra, có phải hắn thả nàng tự do nửa năm thì lá gan của nàng càng lúc càng trở nên lớn hơn sao? Nàng cho rằng hắn sẽ tiếp tục dung túng nàng?
Nữ nhân vô tâm vô phế này thật đáng giận, nàng chỉ quan tâm đứa con, vậy còn hắn thì sao? Nàng không hề nhớ, không hề quan tâm hắn sao?
Lần đầu tiên Hạ Hầu Dận cảm thấy ghen tỵ với chính đứa con mình, hắn vươn tay ra đoạt lấy bảo bối đang nằm trong lòng nàng.
“A! Ngươi làm gì vậy?” Giang Sơ Vi sợ nhảy dựng lên, vội vàng muốn giật con lại.
Nhưng hắn lại xoay người tránh né nàng, đem con thả lại trong nôi, rồi xoay người ôm lấy nàng, thô lỗ đem nàng áp đến bên bàn, hai tay chống hai bên trên mặt bàn, phủ người xuống áp lên người nàng.
“Hạ Hầu Dận! Ngươi làm gì vậy?” Giang Sơ Vi vươn tay ra trước mặt để chặn hắn lại, thấy hắn đến gần, nàng sợ tới mức ngửa người nhích lùi ra sau, ánh mắt nhìn lung tung nhưng không dám nhìn hắn.
“Nhìn ta!” Hắn quyết không để nàng trốn tránh, “Nàng muốn ép ta đem con ra để ngay trước mặt nàng sao?”
“Đừng!” Nàng cắn môi, rốt cuộc cũng buộc được mắt mình nhìn thẳng vào hắn, thấy lửa giận đùng đùng hiện rõ trong đôi mắt hắn, tim nàng khẩn trương đập nhanh như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
“Nói!” Khuôn mặt anh tuấn ghé sát vào mặt nàng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào mắt nàng, giống như muốn nuốt nàng vào bụng, không cho nàng có bất cứ một tia ý định bỏ trốn nào, “Nàng có nhớ ta không?”
“Ta...” Nàng muốn nói không nhớ, nhưng hai từ “Không nhớ” này lại không thể nói ra được, kỳ thật vừa mới nhìn thấy hắn là nàng đã rất muốn chạy đến ôm chầm lấy hắn thật chặt.
Nếu không có lý trí, nếu không cảm thấy mất mặt, nàng thực sự nghĩ rằng mình sẽ xông lên.
Nhưng làm vậy thì quá là mất mặt đi chứ, bởi lúc trước chính miệng nàng nói nàng không cần hắn, là nàng chủ động nói muốn rời đi, là nàng đã vứt bỏ mọi thứ trước.
Bây giờ, nàng dám mở miệng nói nhớ con, cần con, nhưng lại không dám mở miệng nói nhớ hắn, chỉ cần đối mặt với hắn thì nàng liền trở nên nhát gan.
Thấy nàng cắn môi do dự, hai tay túm lấy phía trước áo hắn như muốn đẩy ra, nhưng ánh mắt lại loe lóe như đang giãy giụa đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Hạ Hầu Dận không khỏi than nhẹ, nữ nhân này thiệt là, hắn nên làm thế nào với nàng bây giờ?
“Vi, nói nàng nhớ ta.” Hắn dụ dỗ nàng, cảm thấy tự khinh bỉ bản thân sao dễ dàng mềm lòng như vậy, nhưng hắn lại không đành lòng làm nàng khó xử.
Giang Sơ Vi ngước mắt lên nhìn hắn, con ngươi đen nhánh ôn nhu của hắn làm trái tim nàng như muốn bị hòa tan. Nam nhân này...vì sao lại cưng chìu nàng như vậy?
Ngực dâng lên một nỗi cảm động run rẩy, nàng nhịn không được nở nụ cười, thuận theo hắn, ngượng ngùng mở miệng, “Ta nhớ chàng.” Rất nhớ, rất nhớ.
“Ưm... Đừng...” Giang Sơ Vi che miệng, cực lực ngăn không cho lời rên rỉ kích tình phát ra.
Đai lưng màu xanh biển nhanh chóng bị tháo ra, từng lớp quần áo bị cởi ra, trên người chỉ còn lại cái yếm, tiết khố sớm bị vứt lên mặt đất, đóa hoa bị hai ngón tay xâm nhập di chuyển ra vào, yêu dịch nhanh chóng trào ra, đôi môi ấm nóng để lên hai cánh hoa, đầu lưỡi mở miệng hoa ra sức liếm.
Chân của nàng để trên vai của hắn, mông nhấc cao vì khoái cảm, trong mắt phủ một tầng nước mắt.
“Đừng...” Nàng cố gắng ngăn cản, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn qua chiếc nôi, tên biến thái này, đứa nhỏ vẫn còn ở trong phòng, thế mà lại...
“Thả tay ra, ta muốn nghe tiếng của nàng.” Hạ Hầu Dận không để ý, ngón tay nằm trong nhụy hoa tiếp tục chuyển động, đâm vào vách thịt mềm mại.
“Đừng...” Nàng lắc lắc đầu khẩn cầu, giọng cơ hồ muốn khóc. “Con còn ở...”
Hắn không thèm để ý nhưng nàng để ý nha!
“Y y...” Nàng nghe được âm thanh của cục cưng liền cảm thấy xấu hổ, tên háo sắc này, không chịu để ý nơi này là nơi nào! Nàng vừa giận vừa xấu hổ, tính ngang bướng nổi lên, nàng giơ chân đá hắn rồi nhảy xuống khỏi bàn muốn chạy trốn.
“A!” Ai ngờ hắn lại nhanh tay hơn ôm lấy nàng, không để ý giãy dụa của nàng, quăng nàng lên giường rồi cũng lập tức trèo lên theo, buông màn giường xuống.
“Vĩnh Phúc!” Hạ Hầu Dận kêu vọng ra ngoài.
Vĩnh Phúc liền lập tức vào cửa.
“Đem thái tử ra ngoài.”
“Dạ.” Vĩnh Phúc tỉnh rụi đến mắt cũng không chớp, hoàn toàn không dám nhìn về hướng của cái giường mà cúi đầu nhanh chóng ôm đứa nhỏ đi, cho dù nghe được tiếng kêu của nương nương hắn cũng làm như không nghe thấy, nhanh chóng bước ra khỏi sương phòng.
“Ân a......” Giang Sơ Vi nằm trên giường, ngửa đầu lên, lưng cũng ưỡn cong lên, tư hoa sớm đã bị vật thô to lớn nhập vào, tay hắn ôm lấy cặp mông, dùng sức thúc mạnh chạm vào sâu bên trong.
Vì đã lâu không hoan ái nên nhuỵ hoa thắt rất chặt, mà vật nam tính của hắn thì lại rất lớn, cho dù có yêu dịch bôi trơn nhưng Giang Sơ Vi vẫn cảm thấy đau.
Nhưng trong nỗi đau đớn vẫn kèm theo một nỗi khoái hoạt ma mị lòng người.
Hạ Hầu Dận nắm chặt đôi mông của thiên hạ dưới thân, thịt vách hoa co rút vội vã hung hăng cắn nuốt vật thô to của hắn, hắn biết nàng vẫn chưa thích ứng được với sự xâm nhập của hắn, nhưng hắn vẫn không chút lưu tình đâm thật sâu vào hoa huyệt của nàng.
Dù sao, sớm hay muộn thì nàng cũng sẽ thích ứng, hắn hiểu rất rõ thân thể mềm mại của nàng mẫn cảm như thế nào, cùng với tính tình nhiệt tình hưởng ứng của nàng nữa. Nhìn đi, không phải chính nàng chủ động xoay mông, yêu cầu hắn lại dùng lực một chút hay sao?
Cái lưng mềm mại của nàng chạm nhẹ vào cái lưng cường tráng của hắn, hắn vươn tay đặt lên phía trước ngực nàng, hai bàn tay khéo léo ôm lấy bầu ngực tròn, “Nơi này của nàng trở nên lớn hơn.” Hắn gian tà nói ra những câu tình tứ ở trên vành tai của nàng.
“A! Chàng là đồ háo sắc...” Nàng muốn trừng hắn, nhưng vật thô to lại đột nhiên thâm nhập vào thật sâu bên trong nàng, chạm vào nơi mềm mại yếu ớt nhất của nàng.
“Thật nhanh.” Không biết đã bao nhiêu lần rồi, nơi mềm mại vô cùng mẫn cảm của nàng vẫn làm cho hắn cảm thấy miệng khô lưỡi khát vì thèm muốn. Đương nhiên, cũng làm cho hắn có một loại thõa mãn không nên lời, bởi vì chỉ có hắn mới có thể đưa nàng đến cảnh phiêu cực này.
Nàng chỉ thuộc về hắn!
Con ngươi đen nhánh không che giấu ngọn lửa dục vọng, hắn ôm lấy nàng, đặt nàng ngồi quay lưng lại trên người hắn, bàn tay nắm nhũ hoa mềm mại, côn bổng trướng lên đến cực đại chôn sâu trong nhuỵ hoa tiếp tục đẩy lên đâm vào hoa tâm.
“Nam nhân ở trong phòng nàng là ai?” Hắn vẫn không quên trong nhà nàng có giấu một nam nhân.
“Hả, cái gì?” Bị nhấn chìm trong bể dục vọng, suy nghĩ của nàng giờ chỉ là một mảng mờ ảo, căn bản không thể tự nhớ được gì, chỉ có thể cảm thụ được lửa nóng trong cơ thể, cùng với nỗi khoái cảm đến tê dại.
“Nam nhân trong phòng nàng, nàng thích hắn sao?” Một tay hắn rời khỏi nhũ tiêm, lần tìm xuống dưới hai cánh hoa, ngón tay kẹp lấy hoa hạch đã sớm đỏ tươi căng cứng.
“Thích...” Ai? “A!”
Ai ngờ hắn nghe được nàng nói thích, ngón tay lập tức kẹp thật chặt vân vê hoa hạch, cùng lúc đó côn bổng cũng công kích thật sâu.
“Dừng lại... Ô...” Nàng vừa khóc vừa lắc đầu, tay hắn không ngừng va chạm vào điểm yếu ớt của nàng, côn bổng thô lớn càng dùng sức càng đi sâu vào bên trong, thân thể của nàng cơ hồ mềm nhũn cả ra.
“Nàng dám thích nam nhân kia!” Hạ Hầu Dận tức giận cắn vai của nàng, lưu lại một dấu răng thật sâu.
“Ô... Không có...” Bả vai bị đau kích thích khiến cho hoa thịt co rút lại càng nhanh, vật nóng to lớn thiếu chút nữa đã bị nàng bắt chặt quá mà buông khí giới đầu hàng.
“Đáng chết! Sao nàng có thể lại nhanh như vậy!” Hạ Hầu Dận tức giận rút phân thân dài của hắn ra, yêu dịch trào ra, hắn đẩy nàng ngã xuống, đẩy cao đùi phải của nàng, cuồng nhiệt mạnh mẽ đẩy mạnh vào.
Nàng bị hắn làm cho không ngừng rên rỉ, hai bên ngực mềm theo nhịp rung lắc của thân thể mà đong đưa mạnh mẽ, hắn mở miệng cắn lấy nhũ tiêm, uy hiếm nói: “Nói! Nàng thực sự thích nam nhân kia?”
“A!” Đau quá! Giang Sơ Vi ủy khuất cắn môi. “Không có...Ta không có a...”
Hắn đột nhiên di chuyển nhanh hơn, thân thể không ngừng kịch liệt va chạm, ngón chân của nàng không nhịn được co lại, vách hoa thịt không ngừng co rút buộc chặt, cơ hồ như sắp không chịu được đến nơi.
“Vậy nàng thích ai? Nói!” Hắn vẫn ép nàng, nâng hạ thân của nàng lên, toàn bộ cặp mông rời khỏi giường, vật thô to lớn đi vào càng sâu, giống như muốn nuốt chửng nàng.
“Chàng!” Giang Sơ Vi chịu không nổi vừa khóc vừa la, “Ta thích chàng!”
Hạ Hầu Dận ngừng động tác lại, đôi mắt đỏ trừng lên nhìn vào mắt của nàng, thấy đôi mắt nàng tràn đầy nước mắt vẻ rất ủy khuất, làm cho người khác nhìn vào chỉ muốn ăn nàng.
Yêu nữ này!
Hắn hung tợn hôn lấy môi nàng, hút hết toàn bộ nước mắt của nàng, hắn muốn ăn nàng, hết lần này đến lần khác, ăn nàng đến tận xương cốt cũng không chừa!
Kích tình qua đi, Giang Sơ Vi mệt mỏi nằm trên người Hạ Hầu Dận, cái đầu bé nhỏ áp trên ngực hắn, bên tai nghe được tiếng tim của hắn đập trầm ổn.
Chân của nàng gác lên người hắn, bàn tay hắn ôn nhu vỗ về mái tóc dài ẩm ướt mềm mại của nàng, hai người yên tĩnh hưởng thụ tình cảm gắn bó thân thiết sau hoan ái.
“Ừm, tóc quá dài thật phiền toái.” Nàng lẩm bẩm, hoan ái làm cho nàng kiệt sức và buồn ngủ, thanh âm khàn khàn mang đậm vị tình dục.
Tập tục nữ tử không được cắt tóc vốn đã bị nàng quăng qua một bên. Hạ Hầu Dận chẳng thấy ngạc nhiên, bởi hắn không bao giờ nghĩ rằng những quy củ truyền thống có thể trói buộc được nàng.
Hắn không nói gì, ngón tay vuốt ve sóng lưng của nàng, ngay lúc nàng sắp ngủ hắn mới mở miệng.
“Ta đã giải tán hậu cung.”
A? Giang Sơ Vi liền bừng tỉnh, ngồi bật dậy trên người hắn, đôi mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn. “Chàng…chàng nói cái gì?”
Hắn nở nụ cười, kéo nàng xuống, để nàng tiếp tục nằm trên, ngón tay kẽ vuốt ve dọc theo mái tóc của nàng, giống như đang vuốt ve lông của một sủng vật.
“Ngoại trừ những người muốn ở lại, còn lại ta đều đã an bài các nàng rời khỏi cung, cấp các nàng vàng bạc đủ để các nàng sống cả cuộc sống mà không phải lo lắng về phần cơm áo.”
Dĩ nhiên, khi hắn tuyên bố quyết định này liền khiến cho toàn bộ hậu cung kinh hoảng, đại thần khiếp sợ ngăn cản, tất cả cùng hợp nhau lại dâng tấu muốn hắn cân nhắc lại.
“Còn nữa, ta đã tuyên bố với toàn thể thiên hạ, đời này, ta sẽ chỉ có một hoàng hậu. Ta chỉ sủng ái riêng một mình nàng, để nàng nắm giữ vị trí cao nhất và duy nhất trong hậu cung.” Hắn nhìn xuống nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Vi, nàng có nguyện ý trở về hoàng cung làm hoàng hậu của ta hay không?” Cảm giác thân thể mềm mại của nàng trở cứng đờ, hắn cũng không ép buộc.
“Như vậy, nếu nàng không trở về hoàng cung, ít nhất cũng sống gần ta một chút, ngay đầu thành được không? Nàng sẽ ngụ ở ngoài cung, vẫn được tự do, sau đó, để cho ta được đến gặp nàng, được không?”
Hốc mắt của Giang Sơ Vi nóng lên, nam nhân này nguyện ý từ bỏ kiêu ngạo của bản thân, từ bỏ uy nghiêm của một quân vương, nhượng bộ nàng đến như thế này. “Vì sao...” Vì sao phải làm như vậy? Nàng đáng giá đến vậy sao?
“Không biết.” Hắn cũng đã hỏi qua bản thân mình vì sao lại vì một nữ nhân mà ngay cả tự tôn của bản thân cũng không cần. “Ta rất nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ.”
Hắn không phải chưa từng thử quên nàng, không phải chưa từng thử sủng ái phi tần khác, nhưng đầu óc lại luôn nghĩ đến nàng.
Hắn giống như đã trúng bùa của nàng nên không thể thoát ra được.
Nàng không nói gì, chỉ im lặng vùi đầu vào ngực của hắn.
Hắn cũng không ép nàng, ngón tay lướt qua mái tóc đen mềm mại, chờ câu trả lời của nàng.
Không biết qua bao lâu, con mèo nhỏ trong lòng rầu rĩ mở miệng. “Chỉ cần ta còn ở đó thì chàng không được đụng vào nữ nhân khác.”
“Được.”
“Nếu một ngày nào đó, chàng thương yêu người khác thì phải nói cho ta biết. Sau đó, nếu ta muốn rời đi, những gì thuộc về ta phải để ta mang theo, bao gồm tài sản của ta, và cả tiểu hài tử của ta.”
“Được.”
“Chàng phải rất yêu rất yêu thương ta, cho dù ta hung dữ với chàng, chửi chàng, đánh chàng, cắn chàng, chàng cũng không được cãi lời ta, mà phải dỗ dành cho ta vui vẻ.”
Hoàng Thượng đột nhiên mang về một vị dân nữ, còn nói muốn lập nàng làm hậu. Chuyện này khiến mọi người đều khiếp sự, ngay cả Thái Hậu cũng xuất cung, muốn nhìn thử xem người đó quốc sắc thiên hương như thế nào lại có thể khiến cho HggHGoàng Đế làm ra một quyết định điên cuồng đến như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy Giang Sơ Vi, bà choáng váng, nước mắt rơi xuống.
Bà không ngờ rằng nữ tử mà Hoàng Thượng muốn lập làm hoàng hậu lại có khuôn mặt giống y hệt Dung nhi, ý định ngăn cản của bà nhất thời tiêu tan. Bà nghĩ rằng con bà nhất định là do không thể quên được Dung Nhi nên mới có thể mang nàng về.
Mà các đại thần khi nhìn thấy nữ tử mà Hoàng Đế muốn lập hậu có dáng vẻ giống hệt Hoàng Hậu trước liền cảm động, quân vương của họ thật sự là một quốc quân thâm tình đến như thế nha!
Toàn bộ những tiếng phản đối đều hoàn toàn biến mất sau khi nhìn thấy Giang Sơ Vi. Nàng được cưới tiến cung theo nghi lễ hoàng gia, trở thành hoàng hậu, cũng là chánh chủ duy nhất của hậu cung.
Nàng cũng không ở Phượng Nghi cung, ngược lại ở trong tẩm cung Hoàng Thượng, cùng Hoàng Thượng sớm chiều ở chung, chung giường chung chăn, phi thường ân ái.
Mà nô tì hầu hạ nàng vẫn là Hạ Hỉ cùng Xuân Hỉ.
Hết thảy đều thực hoàn mỹ, ngoại trừ --
Giang Sơ Vi trừng mắt nhìn thái y, thanh âm như rít qua răng mà bật ra. “Ngươi nói lại lần nữa xem.”
“Ách......” Thái y hơi sợ sệt, nhưng vẫn lớn gan mở miệng. “Chúc mừng nương nương, ngài đã có thai, theo như thần xem có lẽ đã hơn ba tháng.”
Hơn ba tháng? Nàng hồi cung bất quá cũng mới hơn ba tháng thế mà lại có thai cũng hơn ba tháng?
Như vậy không phải hoài thai ngay lần đó? Đáng chết! Thế giới này sao lại không có bao cao su?
Giang Sơ Vi tức giận đến muốn giết người, nàng trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây nên chuyện.
“Tránh ra!” Giang Sơ Vi tức giận lấy cái gối đầu ném hắn. “Hạ Hầu Dận! Chàng là tên hỗn đản! Nếu không phải tại chàng, ta sẽ không mang thai!”
Hạ Hầu Dận tránh cái gối rồi ôm lấy nàng. “Chẳng phải chính nàng còn rất hưởng thụ hay sao? Hèn chi gần đây phản ứng của nàng trở nên đặc biệt tốt nha, cao trào rất nhanh, làm cho ta chỉ muốn được giam trong cơ thể nàng cả đời, không rời ra.”
Mặt của Giang Sơ Vi đỏ toàn bộ, hắn dám nói, nhưng nàng không dám nghe. “Chàng thật biến thái!”
Những câu ghê ớn như thế này mà hắn còn dám nói ra miệng? Tuỳ tiện quăng ra là dọa được người nha!
Hạ Hầu Dận tuy rằng không biết biến thái là cái gì, bất quá cũng có thể đoán được ý đại khái, “Ừ, ta chỉ biến thái đối với nàng.” Hắn cười càng lúc càng gian tà, ngón tay sờ lên bộ ngực sữa. Chả trách hắn cảm thấy nơi này của nàng ngày càng lớn, thì ra là có liên quan đến chuyện mang thai.
“Xem ra mấy tháng này có thể vui vẻ hoạt động.” Hắn cũng không quên lần mang thai trước nàng làm cho hắn hưởng thụ đến khoái hoạt.
Giang Sơ Vi trừng mắt nhìn hắn, tức giận đến nỗi không biết nói cái gì, da mặt của người này sao lại dày đến nổi đạn bắn cũng không thủng thế.
“Háo sắc! Tránh ra!” Nàng chụp lấy tay hắn đẩy ra, không cho hắn sờ.
“Không tránh.” Hắn không đi mà lại giống như kẹo cao su quấn quýt lấy nàng, không để ý đến sự tránh né của nàng, hắn hôn lên cái miệng nhỏ nhắn.
“Ư ư! Không...”
“Vi, lần này sinh con gái đi!” Hắn muốn có một đứa con gái giống nàng, chắc chắn hắn sẽ sủng ái nữ nhi đến tận trời, làm cho bé dã man tùy hứng giống như mẹ của bé, rồi sau đó làm cho nam nhân khác đau đầu giống như hắn.
Giang Sơ Vi thúc vào hắn, nhưng vẫn không trốn thoát được nụ hôn của hắn, chỉ trong chốc lát liền nềm nhũn dựa vào lòng hắn, mặc cho hắn hôn nàng, khiêu khích cơ thể của nàng.
Nàng thở hổn hển, đôi mắt long lanh mở to nhìn hắn chăm chú, bàn tay nhỏ bé đột nhiên bắt lấy cánh tay của hắn, há mồm ra sức cắn một phát.
Hắn không hé răng rên rỉ gì, để mặc nàng cắn.
Nàng buông ra, khẽ liếm dấu răng trên cánh tay của hắn, giống như con mèo nhỏ đang ra sức làm nũng với hắn.
“Lần này vẫn phải để ta cắn chàng như lần trước nha!” Ai bảo hắn muốn nàng mang thai.
“Được.”
“Ta muốn nhìn đứa nhỏ cũng không được mang đi.” Nàng vẫn nhớ lần trước sinh xong nàng không được thấy đứa nhỏ.
“Được.”
“Có nữ nhi nhưng vẫn phải thương yêu ta!” Điểm này là điểm quan trọng nhất.