Thời điểm Lãnh Ngạn tỉnh lại cảm thấy bị vật gì đè nặng, ngay cằm có chút lông xù , trợn mắt là thấy, Duy Nhất thế nhưng cả người đều ghé vào trên người hắn, hai chân của nàng quấn lấy thắt lưng, một đầu tóc dài đen thui rối tung ở trên ngực hắn.
Đàn ông sáng sớm là nguy hiểm nhất, chân hắn chỉ là bị bó thạch cao mà thôi, nha đầu kia nghĩ hắn không động đến nàng sao?
Nhẹ nhàng mái tóc tán loạn của nàng chải vuốt từng sợi cho chỉnh tề, trong lúc ngủ say khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận lộ ra, lông mi thật dài như thế nào lại bao trùm một giấc mộng? Trong mộng có hắn sao? Thở dài, hắn thà rằng không có…
Nàng hơi động đậy, áo ngủ rộng thùng thình chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết vai cùng một nửa bộ ngực đẫy đà, thân dưới của hắn căng thẳng, trong cơ thể lại bắt đầu xao động bất an.
Rất muốn đem ánh mắt dời đi, nhưng là cuối cùng nhịn không được tay lại khẽ vuốt bả vai mềm nhẵn của nàng, tiếp theo tiến xuống phía dưới, ngón tay cảm thụ đượcmỗi một tấc da thịt bóng loáng như tơ của nàng.
Tay kia thì xoa thắt lưng mảnh khảnh của nàng, giữa hai chân mềm mại, cách quần ren của nàng chính là đang đè nặng hắn …
Huyết mạch bành trướng đến cực điểm, hắn cảm thấy chính mình sắp nổ tung .
“Đừng…” Duy Nhất ngủ say tựa hồ cũng có cảm giác, nhẹ nhàng xoay thân mình, lại vừa vặn ma sát nơi nào đó của hắn, hắn mồm to thở phì phò, sắp không giữ vững được nổi nữa!
Bỗng nhiên tiếng khóa cửa chuyển động vang lên, đẩy lùi cả người nhiệt tình của hắn, hắn nhanh chóng lấy cái chăn đắp lên cả người hắn cùng Duy Nhất.
Phía sau cánh cửa lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật to — Doãn Tiêu Trác.
Lãnh Ngạn nhíu nhíu mày, ” Vào phòng không biết gõ cửa trước sao?”
Doãn Tiêu Trác nhếch miệng cười, “Chúng ta từ khi nào thì có thói quen này?”
Nói xong liền đi vào tới bên giường, liếc mắt một cái phát hiện Duy Nhất đang ghé vào người Lãnh Ngạn lộ ra nữa cái đầu, líu lưỡi không thôi, “Quên quên ! Hôm nay đã khác khi xưa, về sau phải nhớ gõ cửa, ha ha!”
“Cậu nhỏ nhẹ chút không được sao?” Lãnh Ngạn e sợ sẽ khiến cho Duy Nhất tỉnh giấc.
“A, cậu thật đúng là biết săn sóc! Nên cảm tạ mình như thế nào đây?” Doãn Tiêu Trác tùy tiện ngồi ở bên giường.
“Cám ơn cậu cái gì?” Lãnh Ngạn không rõ.
“Cậu hôm nay có thể nằm ôm bảo bối của mình, công lớn đều thuộc về mình! Nếu không phải mình giúp cậu nói rõ ràng với Duy Nhất, Duy Nhất nói không chừng bây giờ còn hận cậu không để ý tới cô ấy.”
“Thì ra là cậu!” Lãnh Ngạn tức giận không thôi, “Mình đã nghĩ Duy Nhất làm sao trở nên kỳ quái như vậy, ai muốn ngươi xen vào việc của người khác a? Chuyện của mình thì để mình tự giải quyết! Em trai của cậu không phải thực thích Duy Nhất sao? Sao không đi giúp em trai cậu đi? Đúng là có tật xấu!”
“Nhưng mà Duy Nhất thích cậu! Bằng không mình cũng thật vui vẻ có một em dâu như vậy. Phiền cậu đối xử với cô nàng tốt một chút, mình không muốn thấy nhân viên công ty của mình cả ngày hốt hoảng làm sai chuyện! Tuy rằng Kỳ Thịnh của cậu có tiền, nhưng dù sao bồi thường tiền cho chúng tôi cũng không phải tính toán sao?” Doãn Tiêu Trác cười nói.
Lãnh Ngạn vừa muốn nói tiếp, Doãn Tiêu Trác lập tức lại bổ sung thêm một câu, “Còn nữa, mình đây phải kím cho cậu một người phụ nữ quấn lấy, bởi vì mình không muốn cả đời cùng cậu loạn với nhau, mình còn muốn tìm phụ nữ! Cậu lại mỗi ngày phiền mình, mình thật sợ sẽ thật sự biến thành gay !”
Lãnh Ngạn bị hắn nói đến nở nụ cười, quả thật, trong cuộc đời cô độc của hắn chỉ có hai người bằng hữu, một người là Doãn Tiêu Trác, một cái khác không biết là đang bận cái gì.
“Đã nói với nàng ấy bao nhiêu?” Hắn hỏi, Trong lòng đã chuẩn bị.
“Không có nói hết toàn bộ! Lựa chọn một ít, chuyện anh trai cậu là do chính nàng tra được , mình cũng chỉ nói chuyện vợ trước của cậu cùng người bạn gái trước đó, còn có chuyện cậu ngu ngốc mê tín, về phần chuyện khác nhà các ngươi mình không quan tâm!”
“Tiêu, cậu có biết mình thật sự không thể ở chung với Duy Nhất, cho dù ngày nào đó mình muốn kết hôn, người đó cũng không có khả năng là Duy Nhất, vú Từng chỉ là muốn thay mình có một đứa bé, cậu cần gì phải như vậy?” Trong ánh mắt Lãnh Ngạn bị bịt kín một tầng sương mù.
“Lãnh Ngạn, mình thật sự không muốn nhìn cậu đem chính mình cột vào cái hứa hẹn ngu xuẩn kia, đến bao giờ mới thôi, Duy Nhất cũng chỉ biết là cậu sống trong cái bóng ma ‘khắc thê’, cái khác cũng không biết, cậu coi như những thứ kia hết thảy không tồn tại đi! Mỗi người đều có quyền được hạnh phúc quyền, cậu có, Duy Nhất cũng có!” Chân mày Doãn Tiêu Trác toát ra sầu lo.
Lãnh Ngạn thở dài, vỗ về tóc của Duy Nhất, “Đều là lỗi của mình, không nên đáp ứng cái trò chơi mượn phúc sinh con hoang đường này, cho dù đáp ứng rồi, cũng không nên đối với Duy Nhất nỗi lòng thương hại, khiến cho nàng sinh ra ảo giác.”
“Lãnh Ngạn!” Doãn Tiêu Trác tức giận cái loại sắt rèn không thành thép, “Cậu rốt cuộc nghe hiểu mình nói không? Cậu chính là yêu Duy Nhất , Duy Nhất cũng yêu ccậu, cậu không cưới nàng thì cưới ai? Mình nói cho cậu biết Lãnh Ngạn, nếu cậu không dám chịu trách nhiệm mà cưới người khác, mình là người thứ nhất không buông tha cho cậu!”
Lãnh Ngạn đối sự kích động của hắn thực kinh ngạc, “Cậu kích động cái gì? Mình cưới ai có quan hệ gì với cậu? Không phải cậu cũng yêu thương Duy Nhất?”
“Vậy thì thế nào? Ghen sao? Cậu ghen tị sao? Nếu cậu thật sự không tính lấy cô ấy, vậy quản mình yêu cô ta hay không làm gì!”
Lãnh Ngạn cười lạnh, “Mình ghen cái gì, nói vậy hai anh em các ngươi có thể là cả ngày đánh nhau , còn cần đến mình sao?”
“Các ngươi đang cãi nhau cái gì?” Một giọng nói thật nhỏ vang lên, Duy Nhất từ trong lòng Lãnh Ngạn thò đầu ra.
“Duy Nhất, buổi sáng tốt lành! Chúng ta không cãi nhau!” Doãn Tiêu Trác cười cười chào hỏi nàng, ánh mắt dừng ở trên nửa người lộ liễu của Duy Nhất.
Lãnh Ngạn cảm thấy được ánh mắt hắn khác thường, lập tức phát hiện một phần lớn thân thể của Duy Nhất lộ ra cảnh xuân ra ngoài, nhanh chóng đem nàng ấn trở về, tức giận mắng Doãn Tiêu Trác, “Thu hồi ánh mắt si mê của cậu đi!”
Doãn Tiêu Trác cười to, “Còn nói không ăn giấm! Quên đi, ta không ở chỗ này làm bóng đèn, vợ chồng các ngươi yêu thương làm gì thì làm đi, còn có, bữa sáng cho hai người đã mua đến đây, mệt mỏi thì bổ sung thể lực, ha ha!”
Hắn bỏ lại một tràng cười dài, đi ra phòng bệnh.
“Bữa sáng? !” Duy Nhất sợ hãi, “Không xong! Lão công, em đáp ứng má Từng làm bữa sáng cho anh, sao lại không đánh thức em!”
“Làm bữa sáng gì! Tôi không muốn ăn!” Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm vào ngực nàng, bởi vì hắn vừa mới âu yếm lúc sáng sớm, bên trong có thứ gì thì đàn ông đều sẽ co ý nghĩ kỳ quái , thế nhưng lại bị Doãn Tiêu Trác thấy được một nửa, trong lòng bực mình không thôi.