Khuôn mặt Doãn Tử Nhiên cau có, “Anh nói rồi, anh vẫn là Doãn Tử Nhiên ngày trước, em còn nói như vậy anh sẽ tức giận!”
“Được! em không nói ! Này , anh cần phải giao tiền thuê nhà nha! Không được không được, để người khác một ngàn một tháng, anh là tổng giám đốc, như thế nào cũng phải năm ngàn một tháng mới phù hợp thân phận của anh!”
“Xú nha đầu!” Doãn Tử Nhiên gõ vào đầu cô, hai người đuổi đuổi đánh đánh chạy về phía thang máy, trong khoảnh khắc tiếng cười lại đọng lại ngay trong thang máy.
Lãnh Ngạn cùng Doãn Tiêu Trác đã ở trong thang máy, hai người thấy ánh mắt của cô đều có chút quái dị, cô mất tự nhiên gật gật đầu, “Tổng tài buổi chiều tốt đẹp, Lãnh tiên sinh buổi chiều tốt đẹp!”
Lãnh tiên sinh? Xưng hô này khiến Doãn Tiêu Trác phọt cười, làm cho Lãnh Ngạn nhíu mày, một khắc đó, hắn thà rằng cô gọi hắn khắc tinh…
Doãn Tử Nhiên lại cố ý cầm tay Duy Nhất, vô cùng thân thiết nói, “Duy Nhất, anh trước đưa ngươi về, sau đó anh trở về lấy quần áo, đêm nay liền chuyển đến chỗ của em.”
Tâm của người nào đó giống như bị kim đâm một chút, Doãn Tiêu Trác phản ứng lớn nhất, “Cái gì? Em chuyển đến chỗ Duy Nhất? Nói cái gì! Em về nhà cho anh!”
“Anh! Anh nên là trở về làm con ngoai của anh đi, em dù sao cũng là đứa con chẳng ra gì, thứ gì tệ hại cũng đều làm ra được!” Doãn Tử Nhiên đối chọi gay gắt.
Doãn Tiêu Trác nhìn nhìn sắc mặt Lãnh Ngạn, không thèm nhắc lại.
Trong lúc đó Duy Nhất không hy vọng tạo thành hiểu lầm giữa bọn họ huynh đệ, vội vàng giải thích, “Tổng tài, kỳ thật là…”
“Duy Nhất, không cần giải thích!” Doãn Tử Nhiên dùng khẩu khí rất nặng chặn lời cô.
Duy Nhất cúi đầu, trong khí trong thang máy lâm trầm mặc xấu hổ, mãi cho đến lúc cửa thang máy mở, Doãn Tử Nhiên mới nói, “Duy Nhất, qua bên kia chờ anh, anh đi lấy xe.”
“Lãnh Ngạn…” Doãn Tiêu Trác không biết rốt cuộc đã xảy ra tình trạng gì, thử kêu tên của hắn.
“Ai về nhà người ấy, ai đi ai người ấy!” Lãnh Ngạn ném những lời này rồi nhanh chóng rời đi.
Doãn Tiêu Trác nhìn ba bóng dáng đi về ba hướng bất đồng, mạnh mẽ thở dài, “Những trái tim mù quáng a!”
Lãnh Ngạn không muốn trở về, cũng không muốn lái xe, chậm rãi bước đi trên đường. Một màn vừa rồi thật làm cho trái tim hắn đau đớn sâu sắc, bọn họ thật sự ở chung với nhau sao? Có lẽ Doãn Tử Nhiên có thể làm cho Duy Nhất hạnh phúc, hắn sẽ ở trong bóng đêm chúc phúc cô, chỉ cần cô vui vẻ, chỉ là, cảm giác này thật sự rất đau…
Ngã tư đường, hắn dừng bước bước, phía trước cô gái tóc dài mặc quần bò kia không phải là Duy Nhất sao? Không xong, nha đầu ngốc! Chỉ lo cúi đầu đi đường, bên cạnh xe đến cũng không biết!
“Duy Nhất tránh ra!” Hắn xông lên trước dùng sức đẩy cô ra, trên chân một trận đau nhức…
Cô gái quay đầu, cũng là Duy Nhất, hắn thật sự là bị ma nhập, thấy ai cũng đều giống Duy Nhất…