Lãnh Ngạn biến sắc, như bị nhốt trong một màn sương lạnh, “Nếu? ! Nếu? ! Nếu cô ta không trở về?”
“Đúng… Thực xin lỗi, thiếu gia… Tôi không nghĩ nhiều như vậy… Tôi bây giờ đi…” Tuy rằng thiếu gia lạnh lùng như một khối băng, Tiểu Thôi lại chưa từng thấy qua thiếu gia lại phát hỏa lớn như vậy, hắn xoay người đi ra ngoài lái xe.
Lãnh Ngạn nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng của Tiểu Thôi, cảm xúc thoáng ổn định lại, thầm nghĩ, chính mình đang làm cái gì vậy? Đây không phải là kết cuộc chính mình muốn sao? Hắn vẫn không thể mở miệng nói ra hai chữ ly hôn, hôm nay, Duy Nhất tự mình đi rồi, không phải kết cục tốt nhất sao?
“Quên đi! Tiểu Thôi!” Hắn mệt mỏi đứng lên.
“Á?” Tiểu Thôi không rõ thiếu gia vì sao đột nhiên thay đổi.
Lãnh Ngạn đè mi tâm đau đớn, đi ra ngoài.
“Thiếu gia, người đi đâu?” Má Từng cùng Tiểu Thôi trăm miệng một lời.
Đi đâu? Hắn có thể đi đâu? Một người có thể đi đâu?
Bất tri bất giác lại lái xe chạy đến dưới lầu Doãn Thị, cô gái có mái tóc dài đến thắt lưng, mặc chiếc quần bò rách đến đáng thương như vậy lại đập vào trong tầm mắt hắn, đã lâu không thấy cô , bên môi lại thản nhiên nở một chút nụ cười.
Nhưng mà bên cạnh cô là ai? Doãn Tử Nhiên…
Hai người bọn họ tay trong tay chen lấn leo lên xe buýt, cười vui vẻ như vậy, hắn cũng chưa từng gặp qua một Duy Nhất cười vui vẻ, có lẽ, bọn họ mới thích hợp là một đôi…
Tuy rằng nghĩ như vậy, hắn vẫn là nhịn không được mà đuổi theo chiếc buýt kia, chỉ là vì muốn liếc mắt nhìn thấy Duy Nhất của hắn một lần…
Chỉ thấy bọn họ xuống xe ở ngay một khu dân cư nghèo ít người biết, ngay trước một cái nhà nhỏ như một cái chuồng bồ câu, bọn họ lên lầu.
Duy Nhất ngày trước ở tại một nơi gian khổ như vậy sao? Hắn thật sự thực xấu hổ lại chưa từng quan tâm đến.
Đèn trên lầu phát sáng, ánh đèn màu cam , ban đêm thoạt nhìn thực ấm áp, đáng tiếc, người thắp ánh đèn này cũng không phải là hắn! Lòng đau như nước thủy triều dâng…
Căn phòng cũ này hiệu quả cách âm thật kém cỏi, kéo cửa kính xe xuống, có thể nghe được tiếng cười hi hi ha ha trên lầu không dứt, mãi cho đến lúc tắt đèn, Doãn Tử Nhiên cũng không có xuống dưới…
Hắn cười khổ, như vậy, quả thật là kết cục tốt nhất…
Trong bóng đêm, ánh lửa tàn thuốc trong xe chợt lóe chợt lóe, liên tục suốt một đêm…
Tảng sáng, hắn quay đầu xe rời đi, phản chiếu lại trong kính, Doãn Tử Nhiên cùng Duy Nhất từ trên nói cười đi xuống lầu, trên vai Doãn Tử Nhiên leo cái túi của Duy Nhất…
Hắn tăng thêm mã lực, không cho phép chính mình quay đầu…
Duy Nhất dừng bước bước, nhíu mày suy tư, hình như chiếc xe vừa mới quẹo kia giống như là chiếc Bugatti Veyron màu đen kia, làm sao lại luôn gặp gỡ? Chung quy vẫn cảm thấy chiếc xe này hẳn là có quan hệ gì đó với chính mình, nhưng lại cùng xuất hiện vào giờ này.
“Duy Nhất, nhìn cái vậy?” Doãn Tử Nhiên dõi theo ánh mắt của cô, cũng không phát hiện ra thứ gì.
“Không, đi thôi! Phải chen lên xe buýt, tổng giám đốc cũng đừng nên muộn!” Duy Nhất tiếp nhận bữa sáng hắn đưa sang, đón ánh mặt trời quay sang hắn mỉm cười.
Bên đường, không biết CD nhà ai đang hát “baby, em là Duy Nhất của anh… .”, bầu trời nhất thời liền âm u …