” Duy Nhất, kế tiếp đi đâu? “Doãn Tử Nhiên nhìn Duy Nhất đã được ăn no nê.
“Thật là no! “Duy Nhất tay ôm cái bụng, ngáp một cái, “Mình phải đi về. “
” Quay về Lãnh gia? Mình đưa cậu về! “
Vẻ mặt Duy Nhất trở nên thương cảm, lắc đầu, “Không, mình muốn về ngôi nhà lúc đầu!”
“Cậu làm sao vậy? Duy Nhất? Tên đó ức hiếp cậu? Đối với cậu không tốt? “Doãn Tử Nhiên bỗng nhiên kích động đứng lên.
Bọn họ có ức hiếp mình sao? Chuyện này là lỗi của ai chư?Ngay từ lúc đầu cũng chỉ là bản giao dịch, chẳng qua là tự mình chịu không nổi.
Cô vẫn như cũ ,lắc đầu mà cười khổ. “Không phải, mình chỉ là cảm thấy mình thích Duy Nhất của ngày trước hơn. Tử Nhiên, mình…mình biết tìm cậu mở miệng vay tiền là rất mất mặt. Thế nhưng, nếu như, thế nhưng… “
” Duy Nhất! Cậu có chuyện thì nói, giữa chúng ta nhất định có cần khách khí như vậy không? Cậu muốn bao nhiêu?” Doãn Tử Nhiên cắt đứt sự ngập ngừng của cô.
Ánh mắt Duy Nhất liền nhìn về nơi khác, là bởi vì hốc mắt đã cảm thấy cay cay, không, đã nói là không được khóc sao? “Mình cũng không biết, mình chỉ nói là ngộ nhở, cậu yên tâm, mình sẽ trả lại cho cậu”.
Cô sở dĩ nghĩ đến khả năng tìm Doãn Tử Nhiên vay tiền là vì thỏa thuận ngày ấy giữa cô và hắn, hai người phải kết hôn cho đến khi sinh đẻ được con cái thì mới được rời khỏi, nếu như mà cô bây giờ lại nuốt lời, có phải bồi thường hay không?
Kỳ thực trước đó cô cũng không có nghĩ phải rời khỏi Lãnh gia, mời Doãn Tử Nhiên ra đây bồi bạn với cô cũng chỉ là vì cô sợ hãi, nhưng ngay giờ khắc này, khi cô cảm thấy không có chỗ để đi, bỗng nhiên lại muốn quay về căn phòng nhỏ của mình, nới đó rất nhỏ rất nhỏ, nhưng lại tràn đầy hồi ức về mẹ, so với ngồi trong khu nhà cấp cao trống rỗng lại thoải mái dễ chịu hơn, chỉ là khi đưa ra quyết định này, tâm rất đau, rất đau…
” Duy Nhất, mình đã hiểu, cậu cũng đã biết rồi phải không? Có phải là không tiếp nhận được suy nghĩ muốn tách khỏi hắn hay không? Mình đã sớm nói qua, hắn sẽ không cho cậu hạnh phúc như ý.” Doãn Tử Nhiên dường như rất tức giận.
Duy Nhất kinh ngạc mà nhìn duẫn tử nhiên, không rõ Doãn Tử Nhiên nói là có ý gì, cô nên biết cái gì?
Doãn Tử Nhiên cũng không có chú ý tới vẻ mặt ngỡ ngàng của Duy Nhất, chỉ là ôm lấy bờ vai Duy Nhất, nói với cô, “Duy Nhất, cậu nên sớm rời bỏ hắn, bất quá hiện tại cũng không có muộn, đừng lo lắng bất kể phát sinh chuyện gì đều có mình ở đây, trái tim mình vẫn giống như trước, tin tưởng mình, mình sẽ cho cậu hạnh phúc như ý!”
Duy Nhất lại bị những lời này của hắn hù dọa, thoát khỏi tay hắn, “Tử Nhiên, mình không phải là ý này. Kỳ thực mình rất nhớ khoảng thời gian trước đây, chúng ta là bạn bè tốt của nhau, cho nên mỗi lúc mình sợ hãi nhất sẽ nghĩ đến cậu, nhưng mà ̣ nếu như cậu đã nói như vẫy thì mình đi đây.”
“Duy Nhất, vì sao? Chúng ta trước giờ chỉ là bạn bè thôi sao? Mình không tin là cậu yêu thương tên đó? Cậu nói đi, mình trước giờ có gì không tốt, mình sửa!” Doãn Tử Nhiên chắn trước mặt cô, không cho cô đi.