Lại một tuần nữa trôi qua , hắn tựa như bốc hơi , biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, Vú Từng không dá nhắc đến việc này nữa .Những lúc nhàn hạ , Duy Nhất là một gấu bông nam, nhưng không có mặt, cô không biết hắn mặt là bộ dáng gì nữa.Làm gấu bông hình hắn , như vậy, Duy Nhất có phải hay không sẽ không cô đơn nữa ? Cô cười khổ… Chủ nhật, đợi suốt một ngày Duy Nhất biết, hắn cũng sẽ trở lại, thời tiết càng ngày càng nóng, tịch dương ánh chiều tà chiếu xuống, Duy Nhất tâm tình buồn bực, đi xuống bể bơi đến tận gần tối mới đi lên, khoác khăn tắm, dọc theo con đường hoa viên đá cuội về chủ trạch, lại đột nhiên bị cái gì đó đa phải .
Cúi xuống nhặt liên , đó là gấu bông nhỏ của cô a , giống như bị răng nanh cắn nát, tứ phân ngũ liệt.
Sắc trời dần dần ám trầm, không hiểu, cô cảm thấy một tia sợ hãi.
Bên cạnh lùm cây bỗng phát ra tiếng động , Duy Nhất nhìn sang , trong bóng đêm chỉ thấy lục quang chớp động.
“A ——” Duy Nhất sợ tới mức thét chói tai, lập tức bỏ chạy .
“Phu nhân, chuyện gì?” Một giọng nam nhân truyền đến .
Nghe được tiếng người, Duy Nhất định thần lại , nhìn kỹ người trước mặt, là quản gia, cũng chính là chồng của Vú Từng.
“Tôi, tôi ở hoa viên nhặt được này…” Duy Nhất run run đưa cho quản gia, “Tôi lần trước đã đánh mất gấu bông nhỏ , như thế nào tìm cũng không thấy.”
Quản gia nhận lấy , sắc mặt hơi đổi, sau đó lập tức trấn an Duy Nhất, “Nga, có thể là con mèo , con chó cắn nát ! Hoa viên đâu thiếu chó mèo đâu!”
“Phải không?” Duy Nhất vẫn còn khiếp sợ , vỗ ngực thở, vậy tia sáng ở bụi cây là cái gì …
“Phu nhân, xem, kia không phải con mèo, thì là cái gì?” Quản gia chỉ vào phía sau cô .
Duy vừa quay đầu lại, quả nhiên, một con mèo đen , trừng mắt xanh mơn mởn nhìn cô, tuy rằng xác định là mèo, Duy Nhất vẫn là cảm thấy không thoải mái.
Từng xem qua một quyển tiểu thuyết kinh dị , trong sách nói mèo đen là điềm xấu , đến nay trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi . Không biết Lãnh gia vì sao lại có mèo đen ?
“Quản gia, trong nhà khi nào lại có mèo ? Tôi như thế nào không biết?” Duy Nhất lấy khăn tắm quàng quanh người , bất giác thấy hàn khí quanh người .
Quản gia khiêm tốn cười cười, “Rất lâu rồi , chính là phu nhân không phát hiện thôi.”
“Vì sao lại nuôi mèo đen?” Duy Nhất không hiểu , cảm thấy quản gia tươi cười có gì kỳ quặc nhưng không nói lên lời .
“Mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng , chỉ cần có thể bắt chuột chính là mèo tốt, phu nhân , nói phải không ?” Quản gia nói tựa như là điều hiển nhiên.
“Phải , phải !” Duy Nhất không muốn tiếp tục đoạn hội thoại này , qua loa lên tiếng, rồi nhanh chóng trở về nhà chính Lãnh gia . (Hiện vẫn đang ở ngoài hoa viên )