Cô bỏ chăn ra , đứng dậy đến trước cửa sổ xem xét, cô đang ở là lầu 3, cửa sổ thủy tinh vẫn đang đóng , không có dấu vết của người đi vào , nhất định không có nngười đứng ở cửa sổ . Cô không tin trên thế giới có quỷ, như vậy chính là ảo giác, nhất định là vậy , nghe nói khi bị bệnh rất dễ sinh ra ảo giác …
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xoa xoa chính mình thái dương, lau mồ hôi lạnh.
Cô cúi đầu rồi nhanh chóng nhìn lên cửa sổ , như thế nào lại không thấy gấu bông đâu ?
Chẳng lẽ là chính mình không buộc gấu bông ở cửa sổ ?
Cô cuốn quýt mò tìm gấu bông , rốt cuộc gấu nhỏ đang ở đâu ?
Cô nghĩ lại , tin chắc hôm qua mình đã buộc gấu bông ở cửa sổ , như vậy là ai đã đem đi ?
Sợ hãi lại một lần nữa bao phủ lấy cô , cô không dám đi lại trong phòng ngủ , đem chính mình giấu sâu trong chăn ,những người vẫn phát run.
Không được! Cô kiên trì không nổi nữa! Lấy điện thoại cầm tay ra, ở trong chăn gọi điện cho hắn .
Di động “Tít —— tít ——” thanh âm vang đã lâu mới có hồi âm, “Uy , Duy Nhất a! Đã trễ thế này có chuyện gì?”
“Mấy giờ rồi ?” Trễ sao? Duy Nhất không biết hiện tại rốt cuộc là mấy giờ , thanh âm sợ hãi mà phát run.
“Ba giờ sáng !” Vốn đang buồn ngủ nghe giọng cô có chút không ổn , nghi hoặc hỏi, “Duy Nhất, giọng của cô tại sao run vậy , cô làm sao vậy?”
Nghe thấy lời nói đầy quan tâm của hắn , Duy Nhất mắt bắt đầu ướt lệ , “Anh đang ở đâu ? Vì sao không về nhà?” Thanh âm hơi hờn dỗi.
Người nào đó nghe thấy những lời này, trong lòng giống như rất hưng phấn “ầm “ một tiếng , đây là biểu hiện gì ? Đang nhớ hắn? Nhà ? Thật rất ấm áp …
“Tôi… đang ở Nhật Bản. Có chuyện gì sao?” Hắn cô gắng làm cho giọng nói chính mình thật bình thường , vững vàng .
“Lãnh Dực, tôi sợ…” Duy Nhất bắt đầu mếu máo, tựa hồ điện thoại kia hắn cũng có thể nhìn thấy .
Lại là Lãnh Dực… Hắn bắt đầu hối hận quyết định của chính mình…
“Sợ cái gì? Trong nhà không phải có Vú Từng sao , còn có rất nhiều người hầu a!”
“Tôi …” Duy Nhất chính mình cũng ngây ngẩn cả người, vì sao cô sợ lại không đi tìm Vú Từng , chỉ biết tránh ở trong chăn mà nhớ tới hắn ?
“Làm sao vậy?” Hắn tận lực ôn nhu, tận lực trấn an cô, tuy rằng cũng không biết cô sợ cái gì.
Duy Nhất không biết nên nói như thế nào, nói cô gặp quỷ ? Người ta không cười cô mới là lạ!”Tôi… Sinh bệnh !” Duy Nhất đành phải nói như thế .
“Sinh bệnh? Tôi lập tức gọi điện kêu bác sĩ Trần đến !”
“Đừng!” Duy Nhất cuống quít ngăn cản, khuya khoắt kêu bác sĩ đến, chỉ là cảm mạo mà thôi…”Lãnh Dực, tôi chỉ là muốn…”
“Duy Nhất, cô hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Muốn thế nào, nói a!” Hắn cảm thấy cô thật sự rất kỳ quái, bỗng nhiên cười nói, “Không phải nhớ … Cái kia đi?”