Chuyện ngày hai mươi chín tháng hai.
Hôm nay là sinh nhật tôi, cũng là ngày kỷ niệm tôi và Lãnh Ngạn biết nhau bốn năm tròn.
Duy Nhất lấy nhật ký ra ghi những lời này, bốn năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, thứ muốn ghi cũng rất nhiều, nhưng mà, chuyện cũ như cuộn phim nhớ lại từng cái trong đầu, lại không biết viết sao.
Có lẽ vì ngôn từ của cô quá nghèo nàn, có lẽ, không phải một chữ một câu có thể hình dung trăm vị đời người, cuối cùng, cô chỉ viết xuống một câu: Biết Lãnh Ngạn, là chuyện hạnh phúc nhất đời này của tôi.
Ngọt ngào trong lòng tràn ra từng chút một, cuối cùng che kín lồng ngực, bò lên khóe mắt, bay lên đuôi chân mày, tràn đầy khóe miệng, có người nói, người phụ nữ hạnh phúc, có thể nhìn ra được từ trên mặt, Duy Nhất giờ phút này, chính là khắc họa như vậy.
Sắc trời còn chưa sáng rõ, ngoài cửa sổ vẫn mông lung, Duy Nhất cười thầm than mình vốn tham ngủ hôm nay quá kích động, rõ ràng sớm như vậy đã rời giường.
Quay đầu lại, Lãnh Ngạn và Lãnh Tâm Lãnh Phỉ vẫn còn ngủ say sưa, kiêu ngạo và tự đắc tự nhiên sinh ra, ông xã như vậy, đứa nhỏ như vậy, nhà như vậy, cuộc sống như vậy còn đòi hỏi gì hơn?
Đột nhiên chăn trên giường nhỏ xô lại, có âm thanh rất nhỏ phát ra âm tiết đơn giản: “Cha... Cha... Cha...”
Duy Nhất cười thầm, đây chính là công lao của cô, trước dạy cục cưng gọi cha cha, sau đó hễ là buổi tối cục cưng muốn uống sữa tươi, hay chuyện đi tiểu, có thể ngang nhiên công khai mà đá Lãnh Ngạn, “Bảo bối rõ ràng kêu anh!”
Nhìn Lãnh Ngạn không thể làm gì khác hơn là hạnh phúc vô biên rời giường, cô như tên trộm cười một tiếng, tiếp tục gối cao đầu ngủ.
Dần dần, như vậy tự nhiên tạo thành xu hướng tâm lý bình thường, mặc dù bé cưng sắp một tuổi đã nói từ đơn khá hơn, nhưng buổi tối nhất định gọi “Cha”!
“Cha cha .... Cha cha...” Thân thể nho nhỏ còn đang vặn vẹo, Duy Nhất cười khẽ một tiếng, tiến lên ôm lấy cục cưng, thì ra là Lãnh Tâm bé nhỏ tỉnh.
Lãnh Tâm là con trai bảo bối của bọn họ, cũng là anh trai, ra ngoài sớm hơn em gái Lãnh Phỉ năm phút.
Duy Nhất hôn lên khuôn mặt mềm mại của bé, “Bảo bối, con cũng không ngủ được giống mẹ sao? Được, vậy nói chuyện với mẹ đi!”
“A...” Lãnh Tâm bé nhỏ lại nở nụ cười làm cho người ta động lòng, phát ra âm tiết đơn.
Duy Nhất bị chọc cười, “Con có thể nghe hiểu lời mẹ nói sao bảo bối? Thật biết nghe lời! Con biết vì sao con tên dfienddn lieqiudoon Lãnh Tâm không? Tên này không hay đừng trách mẹ, là người cha không có tiêu chuẩn của con lấy cho con đấy!”
Hừ! Cô muốn tẩy não cho đứa nhỏ trước Lãnh Ngạn, đừng cho rằng cái tên có thể khiến đứa nhỏ xấu hổ cả đời này do cô lấy!
“Bảo bối! Thật ra thì, đều tại họ của cha không hay, họ Lãnh kia thì tên Lãnh Ngạn nghe còn dễ một chút, nhưng hết lần này tới lần khác bị người cha vô liêm sỉ của con chiếm đoạt trước cho mình! Bảo bối, đừng trách mẹ! Vốn mẹ quyết định lấy họ Doãn hoặc họ Nhiễm cho con, đều dễ nghe hơn họ Lãnh, nhưng mà, mẹ biết, cha con muốn người nối nghiệp cho nhà họ Lãnh đã lâu rồi, cho nên, phải uất ức con! Chịu uất ức này, nhưng mà cả đời, mẹ vẫn thương bảo bối!”
Thật ra Lãnh Ngạn đã sớm tỉnh lại, vẫn luôn nghe Duy Nhất ở đó nói nhảm, khi nghe Duy Nhất đánh giá dòng họ của mình thì chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, anh không chút nghi ngờ cuộc sống của mình mang theo ba đứa nhỏ, nhưng mà, câu cuối cùng của Duy Nhất lại là câu anh chưa từng nghĩ đến, thì ra bà xã không ngốc như vậy, gì cũng biết, lại giả vờ không biết gì với anh...
“Cô gái thật khờ!” Anh chịu hết nổi cưng chiều trách cứ.
“Anh đã tỉnh? Em đánh thức anh?” Duy Nhất hơi đau lòng.
“Đương nhiên! Anh ở trong mộng cũng cảm thấy lỗ tai nóng lên, nghĩ ai đang nói xấu anh rồi! Hóa ra là bà già nói lảm nhảm!” Lãnh Ngạn không mặc quần áo, cúi người hôn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của Lãnh Phỉ trong giường nhỏ bên cạnh.
Duy Nhất nhìn cảnh này lại cong môi lên.
Lãnh Ngạn ngoái đầu nhìn lại, phát hiện cô không vui, không nhịn được cười một tiếng, “Ăn dấm của con gái?”
Duy Nhất ôm con trai xoay lưng về phía anh, “Anh yêu con gái hơn yêu em! Anh ghét bỏ em già rồi!”
Lãnh Ngạn không nói gì, cười ha ha, đi lên phía trước ôm cả cô và con trai vào trong ngực, “Cô gái ngốc! Em già? Anh còn già hơn em nhiều!”
Duy Nhất không vui mừng nhíu mũi, “Nào có! Bọn họ đều nói phụ nữ trưởng thành nhanh hơn đàn ông! Anh nhìn anh xem, bốn năm rồi, vẫn giống như lần đầu tiên em nhìn thấy anh!”
Thì ra quá đẹp trai cũng là một cái tội! Lãnh Ngạn tự kỷ...
“Vậy... Em nói làm sao bây giờ? Làm sao để cho anh già nhanh một chút?” Lần đầu tiên Lãnh Ngạn cảm thấy kiềm lư kỹ cùng (1).
“Anh là heo!” Duy Nhất trừng mắt liếc anh, “Người khác muốn trẻ, anh muốn già?”
“Anh chỉ muốn bảo bối của anh vui vẻ!” Lãnh Ngạn cà cà mũi cô.
Ngón tay anh mang theo ấm áp khiến cho người ta cảm động, sau khi rời đi, trên mũi Duy Nhất còn giữ lại nhiệt độ của anh, cô thoải mái, giống