Doãn Tử Nhiên không hiểu sao ê ẩm trong lòng, lại chuyển ê ẩm này thành lửa giận, đổ ập xuống Rusa, “Đủ rồi! Người phụ nữ chết tiệt, học được một khóc hai nháo ở đâu, kế tiếp có phải muốn thắt cổ không? Đừng cho rằng tôi không biết trò xiếc của cô! Có chuyện lên xe nói, đừng khiến tôi mất mặt xấu hổ trước mặt người ngoài!”
Nói xong tự mình lên xe trước, nhưng không đóng cửa xe.
Rusa bị anh gào đến sửng sốt, không rõ ý gì.
Duy Nhất mừng thầm, chọc Rusa, “Ngốc hả! Anh ấy kêu chị lên đi cùng anh ấy!”
“Hả?” Rusa vẫn chưa kịp phản ứng.
“Thật là một cặp ngu ngốc! Anh ấy nói chị đừng làm anh ấy mất mặt xấu hổ trước mặt người ngoài, chính là coi chị trở thành người một nhà!” Duy Nhất gấp đến mức đẩy Rusa đến cạnh cửa xe.
Trên hàng mi của Rusa còn lưu nước mắt, ngơ ngác đứng cạnh cửa xe, không biết làm sao.
Doãn Tử Nhiên lườm cô, “Rốt cuộc có lên xe không? Còn phải để chúng tôi đợi bao lâu? Trước khi trời tối phải lên được trấn trên!”
Rusa bị thái độ ác liệt của anh chọc giận, quay người, “Không lên! Ai bảo mấy người chờ! Nhanh đi đi!”
“Trung Quốc còn có một câu ngạn ngữ.” Doãn Tử Nhiên chậm rãi nói.
“Cái gì?” Rusa tức giận, lúc này còn có lòng rảnh rỗi dạy cô tiếng Trung Quốc?
“Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó! Cô thích lên hay không, tự mình xem!” Doãn Tử Nhiên rầm một cái đóng cửa xe lại, nói với tài xế, “Lái xe!”
Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó? Rusa nhớ mấy chữ này, loáng thoáng đoán được ý của nó, nhưng không dám xác định, mà xe Doãn Tử Nhiên đã chạy đi thật xa.
“Này! Doãn Tử Nhiên! Anh dừng lại cho tôi! Anh nói rõ ràng! Rốt cuộc anh có ý gì!”
“Đứa ngốc! Ý tứ của anh