Hôm nay mặt trời thức dậy đặc biệt sớm, hình như hoa khắp núi cũng vì ngày vui mừng này mà nở rộ, bên hồ, rừng núi, đều được làm đẹp bởi hoa dại lấm tấm nhiều màu sắc khác nhau, ngay cả khu đất đỏ mênh mông, cũng hiện ra rực rỡ tươi tốt, chạy dài đến chân trời.
Lãnh Dực buồn buồn không vui ở trong lầu trúc, bên chân đã có một đống lớn tàn thuốc.
Hôn lễ này, anh nên tham gia hay không? Nếu như không đi, có phải rất không phong độ không? Nếu như đi, sao anh có thể trơ mắt nhìn Phỉ Nhi gả cho người khác?
Mấy ngày nay anh vẫn luôn rối rắm.
Mỗi ngày tất cả mọi người ăn cơm chung một chỗ, mỗi ngày anh đều nhìn Lujia gia tăng yêu thương Phỉ Nhi, nói có phần khí khái của người đàn ông, anh nên chúc phúc cho cô, nưng anh là người, không phải thần, là người thì có thất tình lục dục, rõ ràng trong lòng phiền muộn khó chịu, còn miễn cưỡng cười vui, mùi vị này cũng không dễ chịu, cho nên một ngày ba bữa cơm kia chỉ là đau khổ với anh, món ăn ngon ăn vào trong miệng anh cũng chỉ là giấm chua chan canh, tất cả đều là vị chua.
Cũng chính như vậy, cuối cùng anh đã hiểu rõ tim mình, trong lòng anh để ý Phỉ Nhi, không nói đến yêu cô như thế nào, ít nhất, mới đầu anh dễ dàng đưa ra quyết định cưới cô cũng không phải bởi vì đứa bé.
Nhưng mà, khi anh hiểu điểm này, có phải đã