Rusa hơi sửng sốt, không đếm xỉa đến lửa giận của anh, xoay một vòng trước mặt anh, “Như vậy không tốt sao? Địch Khắc nói đàn ông Trung Quốc đều thích như vậy! Em còn quyết định đi thay da đó!”
“Thay da?” Doãn Tử Nhiên ngạc nhiên.
“Đúng vậy! Đổi thành làn da phương Đông trắng nõn nhẵn nhụi như Duy Nhất vậy, Địch Khắc nói các anh trở về nước mới có thể thay! Em muốn biến thành cô gái phương Đông!” Rusa hào hứng bừng bừng.
Thì ra là vậy!
Doãn Tử Nhiên tức giận giữ lấy cô, phất tay hất tóc giả của cô đi, tóc quăn hoạt bát tự nhiên của cô lộ ra.
“Anh làm gì đấy!” Rusa giãy giụa khỏi tay anh, vô tội bưng lấy đầu.
Chỉ có điều vừa vùng vẫy ra, ví tiền của Doãn Tử Nhiên rơi theo.
Rusa cúi người nhặt, đột nhiên phát hiện trong ví tiền lại kẹp hình của Duy Nhất.
Dường như ảnh chụp trong ví tiền đều thuộc về người phụ nữ mình yêu nhất, như vậy, Doãn Tử Nhiên yêu là... Duy Nhất? Khó trách Địch Khắc lại đưa cho cô biện pháp như vậy, khó trách Doãn Tử Nhiên đều có vẻ khinh thường với ai đó...
Mà Doãn Tử Nhiên nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác ngốc nghếch của cô thì tức giận trong lòng, nói mà không cần suy nghĩ, “Cô tưởng rằng cô là ai? Ai cũng có thể mặc trang phục như vậy sao? Đừng làm dơ bẩn hình tượng của người ta! Cô gái chết tiệt, biến mất một ngày, lại thay đổi ăn mặc như vậy, tôi còn tưởng rằng cô bị...”
Rusa nhìn chằm chằm ảnh chụp, bị tiếng gào thét của anh thức tỉnh, lại chỉ nghe thấy anh nói mấy câu trước, “Cô tưởng rằng cô là ai? Ai