Có thể nói, trận chiến trước thu lợi vượt qua tổng số ba tháng ở Khu Ma quan, đương nhiên nếu đó là không tính đến Quang nguyên tố tinh linh.
Thời gian nghỉ ngơi không dài. Long Hạo Thần dẫn theo đồng bạn tiếp tục lên đường. Phải rời khỏi Nạp Lý Khắc hành tỉnh đã rồi tính tiếp.
Xui xẻo không có bám theo họ, dựa theo chỉ dẫn địa đồ, họ cố gắng kiếm núi hoang rừng sâu mà đi. Khi ánh mặt trời chiếu khắp nơi thì họ rốt cuộc rời khỏi phạm vi Nạp Lý Khắc hành tỉnh.
Mà lúc này, Long Hạo Thần rốt cuộc không thể gắng gượng được nữa.
Trận đại chiến kia Long Hạo Thần thật sự tiêu hao quá lớn, có thể nói là lao tâm lao lực. Vết thương trên người còn chưa lành, mấu chốt là hắn sử dụng kỹ năng hy sinh, vắt kiệt linh lực của mình. Tiếp đến là không ngừng chạy đi. Huống chi hắn còn gánh vác trách nhiệm dẫn dắt hai đội. Lục Hi trị liệu đối với tiêu hao tiềm lực chỉ trị phần ngọn chứ không chữa tận gốc. Cuối cùng đến nơi an toàn, Long Hạo Thần ngã quỵ trong ngực Thải Nhi.
Trong khoảng thời gian Long Hạo Thần hôn mê, hai Liệp ma Đoàn cẩn thận bàn bạc sau, quyết định nghỉ ngơi tại chỗ.
Chỗ họ chọn là một mảnh núi hoang đồi vắng. Từ đất đai Thánh Ma đại lục bị ma tộc chiếm lĩnh, chỗ hoang vu ngày càng nhiều. Không có đủ người canh tác, nguyên bản đồng ruộng mọc đầy cỏ dại.
Mọi người chọn một chỗ trũng nơi đồi núi, tạm thời ở lại. Vì không lộ thân phận nhân loại, họ không dám dựng doanh trướng. Chỉ có thể tìm trong chỗ trũng vùng đất hơi cao, do mấy cận chiến đào ra một cái động có thể cất chứa mọi người, vào trong nghỉ ngơi.
Hai Liệp ma Đoàn đều quyết định ở lại đây, nguyên nhân rất đơn giản. Bọn họ cùng đồng ý rằng đoàn đội cần Long Hạo Thần chỉ huy. Không có hắn, toàn đội không thể phát huy toàn bộ lực lượng. Gấp gáp chỉ khiến kết quả ngược lại, chẳng bằng nghỉ ngơi một phen, khiến mọi người sau trận khổ chiến phục hồi sức khỏe, đồng thời khi khổ chiến kích phát tiềm lực thông qua tu luyện chuyển hóa thành tu vi.
Lần này nghỉ ngơi tròn ba ngày.
Bọn họ tuyển chọn đồi núi đúng là hoang vắng, trên đất cỏ dại và bụi cây trở thành thực vật của Thiết Tông Mã.
Kỹ năng hy sinh đem đến tác dụng phụ và vết thương, Long Hạo Thần kỳ thật chỉ cần một ngày là hồi phục. Nhưng hắn quyết định ở thêm hai ngày.
Sau đại chiến tu luyện đối với bất cứ chức nghiệp nào, đều là cơ hội tốt để tăng cao. Bọn họ không chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ Liệp ma Đoàn, còn phải không ngừng tăng sức mạnh, không cần nóng vội.
Đồng thời Long Hạo Thần phát hiện sau khi nội linh lực vượt qua ba ngàn, tốc độ tu luyện rõ ràng tăng lên. Không chỉ bởi vì Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình, bản thân hắn đối với bên ngoài quang nguyên tố lực thân cận và cảm giác cũng mạnh hơn trước nhiều. Đặc biệt là sau đại chiến này. Ba ngày qua Long Hạo Thần phát hiện, nội linh lực của mình lại tăng hơn một trăm điểm.
Nên biết hiện tại hắn tăng hoàn toàn là thuần túy Dịch Thái Linh Lực, tốc độ như vậy chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Nhưng đến ngày thứ tư, tốc độ giảm thấp nhiều, hiển nhiên đại chiến kích động tiềm năng bắt đầu yếu ớt. Nhưng Long Hạo Thần cẩn thận tính toán một chút, phát hiện nếu dốc sức tu luyện, mỗi ngày nội linh lực vẫn có thể tăng hơn hai mươi điểm.
Hai mươi điểm, đây đã là con số khá khủng bố. Dựa theo tốc độ như vậy, chỉ cần cho hắn thời gian hai tháng, có khả năng sẽ xông lên Huy Diệu kỵ sĩ lục giai.
Đương nhiên Long Hạo Thần không nói ra biến hóa của mình, hắn không muốn kích động đồng bạn. Nhưng hắn thầm quyết định, đợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, quay về thánh thành rồi phải bế quan một thời gian, tranh thủ tấn công Huy Diệu kỵ sĩ. Nếu thực lực của mình có thể tăng lên lục giai, sau này có thể nhận nhiệm vụ độ khó cao.
Thiết Tông Mã lần nữa lên đường, xâm nhập ma tộc.
Từ biên cảnh liên minh thánh điện đến mục đích này, tuy tuyến cự ly chỉ hơn hai ngàn dặm, nhưng trên thực tế sao họ có thể đi thẳng theo tuyến đường? Vội vàng đi hơn bảy ngày, bọn họ rốt cuộc tới gần hành tỉnh trung ương ma tộc, cách mục tiêu ngày càng gần.
Nhưng họ không thể không giảm tốc độ. Bởi vì càng tới gần trung ương hành tỉnh, găp phải ma tộc số lượng ngày càng nhiều, thậm chí thỉnh thoảng nhìn đến nhân loại. Không ngoài ý muốn là, tất cả nhân loại đều đang canh tác.
Mặc trang phục Nguyệt Ma tộc đem đến tác dụng cực lớn. Mặc kệ là ma tộc chủng loại gì, từ xa thấy họ đều mau chóng tránh đi. Đáng tiếc khi lần đầu gặp ánh mắt quái dị nhìn mình, bọn họ không thể không từ bỏ dưới thân Thiết Tông Mã dẫn đến nghi ngờ, sửa đi bằng hai chân.
Long Hạo Thần đã nghiêm lệnh, không có hắn đồng ý thì không ai được phép ra tay. Đánh chết ma tộc có thể tăng công huân, nhưng cũng có nghĩa là bại lộ thân phận.
Mở ra địa đồ xem xét, cẩn thận phân rõ địa hình, Long Hạo Thần có lúc cần Tà Nhãn của Hàn Vũ bay lên cao hỗ trợ trinh sát. Hoặc là khiến Mai Khôi Độc Giác Thủ của Lý Hinh cõng hắn lên không trung quan sát địa hình. Sở dĩ không nhờ Lý Hinh giúp hoàn toàn, là bởi vì Mai Khôi Độc Giác Thủ quá dễ thấy.
Bọn họ không thể hỏi đường bất cứ ma tộc nào. Chỉ có thể dựa vào tự phán đoán địa hình và phương hướng, lại thêm vị trí thành thị ma tộc tổng hợp lại suy đoán nơi đang đứng. Đây hẳn là một quá trình gian khổ.
Mười ngày như đi trên miếng băng mỏng, có thể nói, so với một trận đại chiến càng khổ.
"Nếu không tính sai, đi qua ngọn núi này thì chắc là tới mục đích." Long Hạo Thần hít sâu, lấy tu vi Đại Địa kỵ sĩ như hắn cũng cảm giác vô cùng mỏi mệt.