Hàn Vũ trầm giọng nói.
"Thải Nhi, cô đừng nói vậy. Lúc trước Nguyên Nguyên nói đúng, hồi sinh đoàn trưởng không phải việc của một mình cô. Từ khi Săn Ma Đoàn chúng ta thành lập, đoàn trưởng đã vì chúng tôi trả giá bao nhiêu rồi? Tuy bình thường chúng tôi rất ít nói nhưng đều khắc ghi sâu trong lòng. Nếu như không có đoàn trưởng thì có lẽ chúng ta đã sớm đoàn diệt rồi, làm sao đi đến ngày hôm nay? Sao có được quang vinh Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu? Cùng đoàn trưởng tung hoành trong ma tộc, chúng tôi thấy vinh hạnh. Hiện giờ đoàn trưởng chết trận, chỉ cần có thể sống lại cậu ta, dù có bỏ ra sinh mạng của chúng tôi cũng là đáng giá, đây là suy nghĩ của tất cả chúng tôi. Không có đoàn trưởng, Quang Chi Thần Hi như mất đi linh hồn. Chúng tôi muốn cậu ấy sống lại, tiếp tục dẫn dắt chúng tôi sáng tạo càng nhiều huy hoàng, dẫn dắt chúng tôi chiến thắng ma tộc. Ngay cả Ma Thần Hoàng, Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần đều cho rằng đoàn trưởng tồn tại sẽ uy hiếp đến sống còn của ma tộc. Mạng của đoàn trưởng so với chúng tôi thêm vào càng quan trọng hơn. Sống lại đoàn trưởng chính là đem đến ánh sáng chiến thắng cho Liên Minh. Dù phải trả cái giá lớn bao nhiêu đều đáng giá."
Lâm Hâm gật đầu, nói.
"Hàn Vũ nói đúng, vì có thể sống lại đoàn trưởng, muốn chúng tôi trả cái giá lớn cỡ nào thì tôi đều đồng ý. Chúng ta rốt cuộc thông qua thử thách tầng thứ năm, nhưng tiếp theo chúng ta phải đối mặt càng thêm gian khổ, đối thủ sẽ càng mạnh hơn nữa mà chúng ta chỉ còn lại ba người. Thải Nhi, khi tới lúc cần thiết, nếu tôi và Hàn Vũ có làm gì thì cô cũng đừng cản trở."
Thải Nhi nhìn Lâm Hâm và Hàn Vũ đứng trước mặt mình, trong mắt họ đều tỏ ra dứt khoát và cố chấp, sẽ không bị ngôn ngữ lung lay.
Đã đi đến tận đây, họ nhất định phải tiếp tục tiến tới, nếu không lúc trước đồng bạn trả giá sẽ thành uổng phí. Bạn đang đọc truyện được copy tại