"Người của ngươi đi rồi, nên thả Nguyệt Dạ ra chứ?" A Bảo đứng cách Long Hạo Thần không quá mười mét, lạnh lùng nhìn hắn và Thải Nhi.
Long Hạo Thần sau thời gian ngắn suy nghĩ, trong lòng đã lập kế hoạch. Nhìn Thải Nhi đứng như pho tượng, trong con ngươi xuất hiện dịu dàng khó nói nên lời.
Nguyệt Dạ đứng gần trong gang tấc thấy rõ ràng, cô không thể hình dung được ánh mắt của Long Hạo Thần ngay lúc này. Ánh mắt dịu dàng mang mấy phần kiên quyết, rồi lại vô cùng lưu luyến. Trong dịu dàng có kiên quyết không thể nói rõ.
Cùng lúc đó, môi Long Hạo Thần mấp máy, thanh âm trầm thấp vang bên tai Nguyệt Dạ.
"Thải Nhi bởi vì mới giết chóc đã tiến vào trạng thái lĩnh ngộ. Nàng ở trạng thái này rất có thể tổn thương đến cô. Ta không thể đụng nàng, nếu không, cô sẽ nguy hiểm tính mạng. Ta sẽ truyền tống cô đến chỗ khác. Cô nhớ kỹ, ở đó nhất định không được cử động, đứng yên chờ. Tiếp đến, cô tự cầu nguyện đi, cầu nguyện ta và Thải Nhi có thể sống sót. Nếu không, cô chỉ có thể tự sinh tự diệt tại đó."
Nói xong, Long Hạo Thần chậm rãi nâng tay lên ấn vào bả vai Nguyệt Dạ.
"Ngươi làm cái gì!" A Bảo gầm lên
Long Hạo Thần không thèm nhìn y, một tầng sáng vàng nhạt lóe sáng ở ngực hắn. Ánh vàng lấp lánh, chớp mắt, Nguyệt Dạ đã biến mất.
Mắt thấy Nguyệt Dạ biến mất, Trừ Liệp Ma định xông lên lại bị A Bảo gầm lên ngăn cản. Ánh mắt y băng lãnh tựa như lưỡi dao sắc bén muốn chém Long Hạo Thần thành trăm mảnh.
"Ngươi đã đem Nguyệt Dạ đi đâu?"
Truyền tống Nguyệt Dạ rời đi, Long Hạo Thần càng suy yếu hơn, thân thể lung lay, suýt nữa ngã xuống. Lúc này A Bảo mới phát hiện không đúng. Bởi vì Nguyệt Dạ biến mất rồi, Thải Nhi lúc trước kiềm giữ Nguyệt Dạ vẫn giữ nguyên động tác.
Long Hạo Thần có chút khó khăn xoay người, đối diện A Bảo.
"Tin tưởng ngươi đã nhìn rõ. Đúng vậy, đồng bạn của ta bởi vì mới rồi tấn công, bị phản phệ, không thể di chuyển. Cho nên, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội tốt giết chết chúng ta. Ta khuyên ngươi đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Chắc ngươi đã cảm giác được, công chúa Nguyệt Dạ rời đi, là truyền tống không gian. Ta đưa cô ta đến không gian mà trừ ta ra, không ai có thể liên thông được. Cho nên, nếu ta chết, ngươi cũng vĩnh viễn không gặp được vị hôn thê của ngươi."
Làm ra quyết định này, đối với Long Hạo Thần mà nói tuyệt đối là gian nan. Thải Nhi đột nhiên tiến vào trạng thái thức tỉnh thần quyến giả, khiến kế hoạch an toàn rút lui của hắn hoàn toàn bị phá hỏng. Hắn chỉ có thể để đồng bạn đi trước, nhưng hắn không thể đi. Hắn đi rồi thì Thải Nhi làm sao đây? Ai đều có thể đi, chỉ có hắn không thể. Hắn nhất định phải ở tại đây cùng Thải Nhi. Mặc kệ là sinh tử, hắn sẽ cùng nàng.
Trước khi hắn bắt đầu quyết chiến với A Bảo, Long Hạo Thần đã dùng ánh mắt cho Thải Nhi biết nên làm gì. Lần trước cùng Nguyệt Dạ gặp mặt, hòa hoãn cấm chế trong người cô, Nguyệt Dạ có nói hôn sự của mình với A Bảo. Trước khi Long Hạo Thần quyết chiến đã ra hiệu với Thải Nhi, là bảo nàng liên hệ với Nguyệt Dạ.
Khi Long Hạo Thần và A Bảo đại chiến hừng hực khí thế, thì Thải Nhi thông qua cấm chế trong người Nguyệt Dạ, giao lưu với cô ở cự ly xa. Nguyệt Dạ cho Thải Nhi đáp án rất đơn giản, bắt cóc cô.
Giây phút Long Hạo Thần và A Bảo kết thúc va chạm, Thải Nhi tiến vào trạng thái ẩn thân. Lúc đó nàng có hai lựa chọn, bất ngờ tấn công A Bảo hoặc là kèm Nguyệt Dạ làm con tin.
Cuối cùng, Thải Nhi vì tính an toàn đã chọn cách sau. Dù sao thì lần trước họ công kích A Bảo, y đã sử dụng cách họ không thể ngăn cản để trốn thoát. Lần này nếu lại phát sinh tình huống giống vậy, họ nhất định bị Trừ Liệp Ma còn lại xé thành mảnh nhỏ. Chỉ có bắt Nguyệt Dạ làm con tin mới là cách vẹn toàn nhất.
Sở dĩ Long Hạo Thần truyền tống Nguyệt Dạ đi, là vì an toàn cho cô. Thải Nhi đã tiến vào trạng thái thức tỉnh, ai đụng tới nàng, chỉ sợ Nguyệt Dạ sẽ bị sát ý không ổn định của Thải Nhi giết chết. Nếu Thải Nhi hoàn thành thức tỉnh, Long Hạo Thần không biết sẽ xuất hiện loại tình trạng kỳ quái nào, Nguyệt Dạ cũng sẽ gặp nguy hiểm tính mệnh.
Sau vài lần hợp tác, Long Hạo Thần vẫn có chút tin tưởng Nguyệt Dạ. Nguyệt Dạ trợ giúp bọn họ đúng là không ít, đương nhiên hắn không thể trơ mắt nhìn Nguyệt Dạ chết đi. Cho nên, hắn lựa chọn truyền tống Nguyệt Dạ đến Tháp Vĩnh Hằng.
Tùy theo họ rèn luyện tầng thứ hai Tháp Vĩnh Hằng, hiện tại thông qua truyền tống Giai Điệu Vĩnh Hằng, Long Hạo Thần có thể quyết định cụ thể vị trí truyền tống. Không cần nghi ngờ, hắn đã đưa Nguyệt Dạ đến tầng một Tháp Vĩnh Hằng.
"Cùng ta đợi đi. Đợi đến khi đồng bạn của ta kết thúc phản phệ, thì ta tất nhiên sẽ trả lại công chúa Nguyệt Dạ cho ngươi. Đương nhiên, điều kiện là chúng ta bình an rời đi." Long Hạo Thần nói xong câu đó, khoanh chân ngồi trước mặt Thải Nhi.
Lúc này hắn thật sự quá suy yếu, quyền ý khủng bố của A Bảo còn đang tàn phá trong người hắn. Linh khiếu yếu ớt suýt bị quyền ý xé nát. Hắn đã hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa.
A Bảo ngây ngẩn. Hiển nhiên y không nghĩ tới sẽ có kết quả này. Nguyệt Dạ bị Long Hạo Thần truyền tống rời đi, tựa như đào mất tâm y.
Đích thực y không dám hành động thiếu suy nghĩ. Y không thể đánh cược sinh mạng Nguyệt Dạ khi kẻ địch có rất nhiều cường giả.
Long Hạo Thần cứ như vậy nhắm mắt lại, đồng thời lấy xuống mũ giáp, nhét từng viên đan dược vào miệng. Đây là đan dược chữa thương do Lâm Hâm chế ra.
A Bảo coi trọng Nguyệt Dạ, khiến họ có cơ hội chạy trốn. Nhưng nguy hiểm không qua đi. Long Hạo Thần biết rõ, khi Thải Nhi thức tỉnh, chính là giây phút họ gặp phải khảo nghiệm lớn. Có thể còn sống rời khỏi đây hay không, hắn không biết, nhưng mặc kệ ra sao thì hắn sẽ không bỏ lại Thải Nhi một mình chạy trốn.
Ai có thể nghĩ tới, phía sau lại là kết cuộc như vậy? Ánh mắt Trừ Liệp Ma đều tập trung vào người A Bảo. Chỉ cần A Bảo ra lệnh một tiếng, chúng lập tức sẽ dốc sức phát động công kích.
A Bảo nắm chặt hai tay run nhè nhẹ. Đây là cơ hội ngàn năm một thuở! Bỏ qua lần này, không biết sau này có cơ hội đẩy Long Hạo Thần vào tuyệt cảnh không.
"Một ngày nào đó, ta sẽ xé xác ngươi." Thanh âm A Bảo tràn ngập oán độc. Nhưng cuối cùng y không ra lệnh tấn công. Giống như Long Hạo Thần, y ngồi xuống đất, nhắm mắt trị thương.
Mặc kệ là bên Trừ Liệp Ma A Bảo hay là Long Hạo Thần, bọn họ đều không biết, cách nơi đây vài cây số, có đôi mắt lẳng lặng nhìn bọn họ.
Đó là một người toàn thân giấu trong áo choàng màu xám. Một đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú bên này. Ánh mắt y không ngừng biến đổi, dường như có thể trông thấy tất cả chuyện xảy ra trên chiến trường. Người này tay không, không mang theo vũ khí gì.
Khi Long Hạo Thần bình thản ngồi xếp bằng chữa thương, đáy mắt y lóe tia kinh ngạc, còn có chút khen ngợi và ba phần thống khổ năm phần phức tạp.
Hơi tiến lên trước một bước, đất dưới chân người áo xám lặng lẽ sụp xuống. Nhưng bước chân y cũng ngừng tại đây, không tiếp tục tiến lên trước nữa. Hai mắt nheo lại, sát khí lãnh liệt xẹt qua đáy mắt. Trong đường kính ba mét quanh người y, phát ra một chuỗi tiếng *xèo xèo* dày đặc, là thanh âm vô số băng nhọn rơi trên đất. Những mảnh băng này không ngờ là do sát khí y ngưng kết mà thành.
Nhập định tu luyện, đối với đa số tu luyện mà nói thì đều cần hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối. Bên ngoài nếu hỗn loạn thì rất khó yên tĩnh lại. Cho dù tiến vào nhập định rồi, một khi bị quấy rầy, cũng có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma. Đừng nói tới trước mắt có áp lực cực lớn từ bầy địch.
Nhưng Long Hạo Thần cứ như vậy xếp bằng ngồi đó, trước ánh mắt của rất nhiều cường giả ma tộc tiến vào trạng thái nhập định.
Lực tu sửa mạnh mẽ và tăng phúc cho người sử dụng của Bí Ngân Cơ Tòa chiến giáp bỗng chốc hiện ra. Những văn lộ nhăn nheo trên áo giáp dần hồi phục, ánh vàng nhạt cũng tùy theo xuất hiện.
Dường như mỗi lần Long Hạo Thần hít vào thở ra, quang mang vàng trên người hắn càng đậm vài phần. Một tia khói đen từ thân thể hắn bay ra, đó là quyền ý A Bảo đánh vào người hắn.
Tình huống bên A Bảo cũng giống hắn, chẳng qua y tiêu trừ là kiếm ý của Long Hạo Thần.