Thầm Yêu Người Trong Mộng

Chương 5 - GIẤC MƠ THỨ BA – BỊ CƯỠNG HÔN KHI MẶC ĐỒ THỦY THỦ

Trước Sau

break
Triệu Mộng Điềm bị phản ứng thái quá của bọn họ dọa tỉnh.

Cô ngồi bật dậy, vỗ vỗ ngực nhận ra đây chỉ là giấc mộng thôi. Ánh mắt cô mơ màng nhìn thoáng qua thời gian, mới là bốn giờ sáng. Cô cảm thấy hơi khát nước, xốc chăn đứng dậy lấy nước uống cô thầm nghĩ vì sao nam thần trong mơ và đời thực lại có chút khác nhau? Trong mơ anh vừa nóng nảy lại có chút vô lại nhưng không thể phủ nhận rằng vẫn khiến cô động tâm.

Thời gian vẫn còn sớm, cô có thể ngủ thêm chốc lát. Triệu Mộng Điềm trở lại giường ngủ, sờ sờ dậy tơ hồng.

Một lần nữa cô lại nằm mơ, lần này cô từ trên giường ký túc xá tỉnh dậy. Nhìn chăn nệm cùng cách bài trí phòng ở mà hoài niệm cứ vậy ùa về.

Hiện tại trong phòng không có ai, cô mơ hồ ngửi thấy mùi hoa quế thoang thoảng. Bước xuống giường, đẩy cửa sổ ra hương hoa quế ngày càng nồng đậm hơn. Thời tiết giao mùa khô ráo mát mẻ, ánh mặt trời ấm áp không nóng nực khiến tâm trạng Triệu Mộng Điềm thoải mải hơn bao giờ hết.

Bạn cùng phòng Dương Tiểu Miên của cô lúc này đã trở lại. Trong số bốn người bạn cùng phòng với nhau người đối xử tốt với Triệu Mộng Điềm nhất là cô ấy. Dương Tiểu Miên là một người đam mê Manga Anime cũng là người có tầm quan trọng trong câu lạc bộ Manga Anime của trường. Cô ấy hấp tấp dường như muốn cô giúp gì đó.

Triệu Mộng Điềm ngây ngốc chưa kịp phản ứng lại đã bị lôi đi.

Dương Tiểu Miên vừa kéo cô vừa giải thích, hóa ra là kì nhập học của tân sinh viên đã qua. Lứa học sinh mới này mới xong buổi huấn luyện quân sự trở về trường đăng ký tham gia vào các câu lạc bộ. Dương Tiểu Miêu là trưởng câu lạc bộ Manga Anime, cô ấy muốn dùng chiêu thức cosplay để hấp dẫn tân sinh viên. Câu lạc bộ của họ dự tính cosplay năm nhân vật. Mà một em gái nhỏ đồng ý nhận lời đột nhiên bị sốt nên cô ấy muốn cô giúp đỡ.

Triệu Mộng Điềm trời sinh tính cách thẹn thùng, thể loại sắm vai nhân vật này cô chưa từng làm qua. Hơn nữa cũng không dám nên vội vàng từ chối, Dương Tiểu Miêu nhất quyết kiên trì cầu xin. Cô ấy nói Triệu Mộng Điềm hãy nghĩ đến tình bạn trước giờ mà giúp đỡ cô ấy, vừa thành thật lại vừa lừa gạt dụ dỗ một hồi. Triệu Mộng Điềm tính tình mềm mỏng, đành phải đáp ứng.

Bởi vì cô có một mái tóc dài đen nhánh nên người trong câu lạc bộ thấy cô liền để cô cosplay thành Thủy Thủ Sao Hỏa trong bộ phim Sailor Moon. Cô gái phụ trách tạo mẫu tóc nói chỉ cần Triệu Mộng Điềm đồng ý cắt tóc mái thì sẽ không phải đội tóc giả nên cô liền đồng ý.

Sauk hi trang điểm xong, Dương Tiểu Miêu kéo cô vào phòng thay đồ đưa cho cô bộ đồ thủy thủ bó sát cơ thể lộ ra dáng người đẹp mắt. Cosplay nhân vật hoàn chỉnh bước ra, mọi người ai nấy đều không nhịn nổi nhìn cô vài lần.

Câu lạc bộ lần này chuẩn bị một tấm phong bạt, trang trí tỉ mỉ. Nhiệm vụ của Triệu Mộng Điềm chỉ là đứng yên ở đó để chụp ảnh cùng người đăng ký tham gia. Không ít người bị cách thức quảng bá này thu hút. Triệu Mộng Điềm không giống mấy người trong câu lạc bộ, cô rất ngại ngùng khi phải đối mới với các bạn học.

Mãi cho đến hai giờ chiều, thời gian chiêu mộ thành viên giữa các câu lạc bộ mới kết thúc. Dương Tiểu Miêu phải ở lại thu dọn bàn ghế nên cô đành về kí túc xá thay đồ một mình.

Triệu Mộng Điềm đứng đó rất lâu nên giờ cơ thể uể oải, thiếu sức sống vừa vặn trên đường đi về kí túc xá lại có WC chuyên dụng nên cô liền đi vào dùng khăn giấy lau đi son môi cùng phấn nền. Lau xong xuôi, ngay lung chuẩn bị bước ra cô lại vô tình nghe thấy ở phía bên ngoài cô một cô gái đang tỏ tình. Triệu Mộng Điềm có chút giật mình, bước chân thật nhẹ nhàng, cố gắng khiến bản thân trở nên tróng suốt.

Giọng nói của nữ sinh này dường như khá quen tai, cô nhịn không nổi thò đầu ra ngoài nhìn trộm. Vạt váy của cô ấy màu lam, chính là cô gái phụ trách cosplay Thủy Thủ Sao Mộc. Đứng đối diện cô ấy không ai khác lại là Tần Dạ.

Mặt cô gái đỏ ửng, bối rối nói: “Bạn học Tần, mình đã thích cậu từ lâu. Mình …”

Vẻ mặt Tần Mục không chút kiên nhẫn, tay đút túi quần trực tiếp từ chối: “Thích tôi cũng vô ích, tôi không có thích cậu.”

“Vì sao vậy?” Cô gái chưa nói xong đã bị người ta từ chối, tâm trạng rất khổ sở bám riết truy vấn.

Giọng nói Tần Dạ bởi vậy cũng càng lạnh lùng, châm chọc: “Không có nguyên nhân, không thích chính là không thích. Hơn nữa …” Anh thẳng thắn nói: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người tỏ ra trong trắng thẹn thùng mà lại mặc loại đồ này để tỏ tình.”



Cô ấy nghe xong sắc mặt liền trắng bệch, tức giận bỏ đi.

Triệu Mộng Điềm nép người về phía sau nhìn anh cự tuyệt người khác vừa vui vẻ lại có chút buồn bã. Quả nhiên anh luôn vô tình bóp nát trái tim thiếu nữ ngây dại. Nếu bản thân cô thổ lộ với anh e rằng cũng sẽ nhận được kết quả thế này cho nên cô mới chịu đựng cảm giác yêu thầm khổ sở suốt nhiều năm qua.

Tự đắm mình trong dòng suy nghĩ riêng, cô đứng ngây ngốc mất một lúc đoán rằng anh đã rời đi mới bước ra ngoài. Ai ngờ vừa bước ra đã đâm sầm vào lồng ngực rắn chắc, cái mũi nhỏ bị va chạm mạnh khiến cô kêu lên một tiếng. Khóe mắt ươn ướt ngẩng đầu lên nhìn.

Tần Dạ nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo cô, vẻ mặt tràn đầy sự trào phúng: “Không phải nhìn lén thì cũng là nghe lén, chẳng lẽ em yêu thầm tôi?” Ngữ khí trêu trọc đâm trúng tim đen Triệu Mộng Điềm, mặt cô so với cô gái ban nãy còn tái hơn. Ấp úng chữ ‘em’ nửa ngày không nên lời. Nếu phủ nhận sợ sẽ khiến anh có ấn tượng không tốt còn nếu thừa nhận lại không có can đảm. Cô rối rắm tới mức muốn khóc.

Tần Mục nhìn cô từ đầu xuống dưới, đáy mắt không che đậy ý xấu: “Nữ sinh bây giờ đều thích mặc mấy bộ đồ thế này sao? Mặc như vậy là muốn câu dẫn ai?”

Lời này khiến cô ủy khuất cực kỳ, cố gắng không khóc nhưng nước mắt như mưa tuôn rơi. Trong lòng thầm nghĩ: Xong rồi, vậy là cô đã để lại ấn tượng xấu với anh.

Đây không phải lần đầu tiên thấy cô khóc, Tần Dạ lúc này rất bình tĩnh một tay ôm lấy eo cô tay kia nhẹ nhàng lau nước mắt giúp cô. Đồng thời trong đầu nảy sinh ra ý niệm xấu xa muốn ở trên giường làm cô tới khi cô bật khóc mới thôi.

Nghĩ vậy anh bắt đầu dỗ dàng: “Đừng khóc, nhìn em xem hai mắt đều sưng đỏ giống như tiểu bạch thỏ rồi.” Nhân lúc lau nước mắt giúp cô, anh liền nhân cơ hội nhéo nhéo bên má mềm mại.

“Không phải …” Cô vẫn không nức nở không chịu ngưng.

“Cái gì không phải?”

“Tôi không phải là tiểu bạch thỏ.”

“Được, nếu em đã nói vậy thì chính là vậy.” Tần Dạ mỉm cười dỗ dành.

“Anh lúc nào cũng nóng nảy, hung dữ!” Triệu Mộng Điềm nhỏ giọng lên án.

Nghe mấy lời này, Tần Dạ liền bật cười ghé sát môi đến tai cô: “Nếu em khóc tiếp, tôi sẽ càng hung dữ hơn.”

Câu nói này thành công khiến cô ngừng khóc, Triệu Mộng Điềm ngây ngốc nhìn anh vì sao nam thần trong giấc mơ lại giảo hoạt đến vậy?

Tần Dạ cũng nhìn cô tới phát ngốc.

Cô gái nhỏ trong lòng làn da trắng tới mức tựa như có thể phát sáng, đôi môi hồng nhuận như trái anh đào mời gọi khách quan tới nếm thử. Váy cottong mềm mại khó khăn lắm mới che được bờ mông căng tròn lộ ra đôi chân dài thon dài. Vòng eo nhỏ nhắn, hướng lên trên một chút liền nhìn thấy bộ ngực no đủ mãnh liệt đánh sâu vào thị giác. Khiến anh ấn tượng nhất vẫn là cặp mắt trong veo vô tội vừa mới khóc xong còn đọng lại vẻ kiều diễm, nhu nhược động lòng người.

Ánh mắt anh như chứa dòng điện mạnh liệt, liếc qua toàn bộ cơ thể cô.

“Tiểu bạch thỏ, em tên là gì vậy?”



Triệu Mộng Điềm cúi đầu không đáp.

“Tiểu bạch thỏ?”

Bỗng nhiên cô sinh ra ý nghĩ phản nghịch, không muốn để ý tới anh. Người này tính tình quá xấu rồi, không giống nam thần cao lãnh mà cô biết đến. Nếu là nam thần thật thì sao có thể đùa giỡn với cô. Quả nhiên chỉ là phiên bản lậu trong giấc mơ.

“Em đúng là tiểu bạch thỏ không lễ phép. Ngay cả tên cũng không chịu nói.” Anh nhỏ giọng đùa cợt: “Không trả lời tôi liền hôn em.”

“Anh … anh dám!” Cô xấu hổ buồn bực ngẩng mặt lên, ánh mắt tràn đầy tia lên án phảng phất bốn chữ ‘không biết xấu hổ’ tặng anh,

“Vì sao tôi lại không dám, dù sao em cũng nói tôi ngang ngược, hung dữ. Tôi chỉ trở nên giống như em miêu tả thôi.” Nói xong anh liền ghé sát mặt làm bộ dạng giống như muốn hôn cô.

Triệu Mộng Điềm sợ hãi, đưa tay ra kháng cự: “Tiểu bạch thỏ, tôi tên là Tiểu Bạch Thỏ.”

“Tên thật.”

“Chính là Tiểu Bạch Thỏ!” Triệu Mộng Điềm mím môi đáp trả.

“Nào có người tên Tiểu Bạch Thỏ.” Anh vừa nói còn cố tình ‘hửm’ một tiếng ở cuối câu.

“Thì có tôi, anh mặc kệ tôi đi!” Cô hơi dẩu môi, có chút giận dỗi không muốn nói tên thật cho anh.

“Được lắm.” Khóe môi Tần Dạ cong lên, trong mắt tràn đầy sự nguy hiểm: “Em chính là cố tình muốn tôi hôn em!” Dứt lời anh đưa một tay ra sau đầu cô, ép Triệu Mộng Điểm ngẩng đầu hôn mình.

Môi cô quả nhiên mềm mại y như trong tưởng tượng, giống như thạch trái cây. Tần Dạ vội vã dùng đầu lưỡi quét một vòng môi cô, sau đó dùng sức cạy hàm, đầu lưỡi linh hoạt len lỏi vào khoang miệng tàn sát vừa bãi.

Triệu Mộng Điềm bị hôn tới choáng váng, chỉ có thể để anh tùy ý. Qua một lúc lâu, Tần Dạ mới phát hiện mặt cô đỏ bừng, khẽ cười buông tha, véo nhẹ mũi cô: “Cô bé ngốc nghếch, còn không mau thở.”

“Anh … Anh …” Cô nói lắp, khiếp sợ nhìn anh trong lòng không ngừng quẩn quanh câu hỏi vì sao hôn tôi?

Tần Dạ liếm liếm khóe môi, cảm giác hôn cô không tệ. Sau đó dùng thêm sức quấn lấy vòng eo Triệu Mộng Điềm đem cô sắt lại gần mình trong đầu sinh ra cảm xúc mãnh liệt. Anh thấy cô gái nhỏ trời sinh thích hợp ôm trong lòng mình.

“Tiểu Bạch Thỏ, em thật mềm mại.” Môi rất mềm, khiến anh nhịn không được muốn hôn thêm lần nữa: “Nếu em không nói tên, tôi cũng có cách tra ra. Bất quá em phải nhớ kỹ tôi tên Tần Dạ, Tần trong Tần triều minh nguyệt.”

Nói đoạn anh cởi áo khoác ra đặt lên người cô, cảnh cáo: “Về sau không được mặc loại quần áo này nữa, muốn mặc chỉ có thể mặc cho tôi xem.” Nội tâm Tần Dạ không ngừng khó chịu, nghĩ đến cảnh hôm nay nhiều người nhìn cô như vậy khiến anh muốn chọc mù mắt họ.

Ngày hôm nay, Triệu Mộng Điềm đã mơ thấy cảnh nam thần ghen tuông vô lý.
break
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc