Hoa Châu luân hãm, quân tướng biên quan nhận được quân lệnh của hoàng đế tập kết ở Trần Châu, nghĩ cách dựa vào mấy đồi núi thấp bé cùng quan ải biên thành nhiều năm không tu sửa tử thủ xuống... Đáng tiếc vẫn liên tiếp bại lui.
Một là, Đại Yến thật sự hòa bình lâu lắm, binh tinh tướng mạnh chân chính đều tập trung ở An Bắc quân, phần lớn quân của biên quan khác đều chưa từng thấy máu. Mà An Bắc quân sau khi mất đi hai vị Mạc tướng quân, đã bắt đầu chia rẽ, đều tự làm chủ, có một có chút dã tâm, thậm chí âm thầm bảo lưu thực lực. Giống như một mâm cát rời rạc, như rắn mất đầu, cho dù đã chỉ định phó soái lâm thời, đáng tiếc ai cũng không nghe hắn.
Quân đội phân tán không hề có hệ thống chỉ huy như vậy, có thể đánh thắng mới là kỳ quái. Có thể chống đến lúc này, gần như đều là dựa vào nam nhi Đại Yến vốn trọng nghĩa khí, kiên trì đắp thành núi xác kéo dài đến nay.
Hôm nay, thành Trần Châu sắp bị phá, muốn thủ thành hay bỏ thành, các tướng vẫn đang trong chủ doanh tranh luận không ngớt. Binh sĩ trên tường thành, mệt mỏi tuyệt vọng vùng vẫy chống lại lần cuối cùng.
Sau đó, bọn họ thấy được kỳ tích.
Trong ánh chiều tà như máu, kỵ binh tinh nhuệ chạy đến như sấm, giơ cao hoàng tinh (cờ biểu thị cho vua) cùng cờ "Yến". Giống cương đao sắc bén đâm vào cánh trái của các bộ Bắc Man, cứng rắn cắt mở, nhai xé, cắn nuốt, như là khoét xuống một khối thịt lớn của liên quân các bộ Bắc Man.
Mà chạy nhanh phía trước, bảo vệ hai bên là quan văn mỹ diễm cùng quan võ trầm mặc, vị nào đó mặc hoàng kim giáp, thần thái phi dương đoạt mắt người, không đội mũ sắt, múa giáo dài, đi đầu xung phong vào trận
Lẫn trong thủ vệ của thành Trần Châu, còn có tàn dư của ngự lâm quân. Có lẽ không giống ám vệ cùng hoàng đế sớm chiều gặp mặt, nhưng cũng từng gặp.
"Hoàng thượng?" Ngự lâm quân kinh ngạc ngây người, "Hoàng thượng! Hoàng thượng thực sự ngự giá thân chinh! Người đi đầu mặc hoàng kim giáp kia..."
Một truyền mười, mười truyền trăm, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, rung chuyển cả thành Trần Châu.
Phải, có nghe qua hoàng thượng muốn ngự giá thân chinh. Nhưng bọn họ nghĩ chỉ là ngồi ở chủ doanh áp trận... Hơn nữa chờ bày dáng vẻ của hoàng đế, căn bản cũng chỉ có thể đến xem bọn họ chết mà thôi.
Nói không chừng căn bản sẽ không đến, nói không chừng.
Nhưng ngài đến. Hoàng thượng ngài... đến. Giống như là người trời, từ trong ánh chiều như máu chạy đến, cưỡi ngựa chiến cao to, quơ giáo dài, như là thiên tướng, như là một hoàng đế chân chính, lĩnh viện binh đến trước.
Khi hoàng tinh Đại Yến cùng cờ Đại Yến diệu võ dương oai lại tàn bạo dị thường xuyên qua cánh trái của Bắc Man, tới gần thành Trần Châu, hoàng đế vận nội lực, rống to hơn, "Theo trẫm xuất chinh! Chỉ cần nam nhi Đại Yến còn có một chút tâm huyết, mở rộng cửa thành, theo trẫm xuất chinh!"
Bất luận vị tướng nào cũng không thể chỉ huy binh sĩ của mình. Bọn họ giống như phát cuồng, ra khỏi thành đi theo sau hoàng tinh, cùng hoàng đế, vui mừng rống, "Ngô hoàng! Ngô hoàng! Ngô hoàng!..."
Chính Đức đế trả lời bọn họ, một tiếng rít gào bao hàm thống khổ cùng hưng phấn, bén nhọn mà điên cuồng.
Lò nấu máu thịt man rợ, chiến trường dã luyện tử vong. Hắn rít gào, bởi vì có tiến không lui, bởi vì hắn bị trói buộc hít thở không thông, vì đứa nhỏ kia chết thảm trên chiến trường, cùng kiêu ngạo của một thiên tử.
Ta không muốn làm hoàng đế. Nhưng hiện tại ta chính là, tuyệt đối là, hoàng đế Đại Yến. Ta không thích giết người, nhưng hiện tại ta chính là, tuyệt đối là, người chém đầu Bắc Man.
"Đến a!" Hắn điên cuồng cười to, "Ta chính là hoàng đế Đại Yến, lại đây giao đầu các ngươi ra! Người phạm Đại Yến ta dù xa cũng giết!"
Binh sĩ cũng bị cuồng khí của hắn nhiễm sâu, chặt chẽ vây bên cạnh hắn, lấy thân mình làm mâu, làm thuẫn, cuồng loạn đến cực điểm hô to, "Ngô hoàng! Ngô hoàng! Ngô hoàng!..."
Cái gì đều không cảm giác được, cái gì đều không nhớ nổi. Người tôn quý nhất thiên hạ đến, dẫn bọn họ cùng giết Bắc Man phạm Yến, hưng phấn đến run rẩy, dũng mãnh đến không cảm giác được đau đớn. Đáy lòng chỉ có "Ngô hoàng" cùng "giết man tử"
Cưỡi tuấn mã chậm rãi vào thành Trần Châu, dù sao cũng không ai quản bọn họ, căn bản toàn bộ đã ra khỏi thành, thành dòng nước lũ điên cuồng cùng hỗn loạn.
Chỉ Hạnh uể oải vẫy tay, Tử Hệ chần chờ một hồi, dắt ŧıểυ hoàng trữ mệt mỏi lại cố đè nén sợ hãi.
Nàng miễn cưỡng đem ba chữ "cẩu hoàng đế" nuốt vào trong bụng, "Vị đó... thiếu chút ôm ŧıểυ công tử đi giết địch." vẫn là ta khuyên mới thôi, hoàng đế này triệt để là một kẻ ngốc có nhiệt huyết, Chỉ Hạnh không nhịn được nghĩ. Cho nên giọng điệu cũng không phải quá tốt, "Nhiều người bảo hộ ŧıểυ công tử, ngươi ở đây cũng không có tác dụng... thủ vệ không yên lòng, còn tệ hơn không có. Không bằng ngươi đi bảo hộ tên ngu... vị đó. Ta coi tướng công nhà ta cùng Mục đại nhân và các ám vệ... đã khá là mệt mỏi."
Tử Hệ cuối cùng vẫn đi rồi, trên đường đến đây, ŧıểυ hoàng trữ Mộ Dung Diệp cùng Chỉ Hạnh đã quen thuộc, lặng lẽ, khẩn trương kéo váy Chỉ Hạnh, "... Cha ở đâu?"
Mặc dù nàng là Phó thị đích truyền thù hận Mộ Dung hoàng thất, nhưng đối với đứa nhỏ như thế, thật không có cách nào nảy sinh địch ý.
Trầm ngâm chốc lát, nàng đem "đứa ngốc vẩy nhiệt huyết" mấy chữ này nuốt vào, hàm súc uyển chuyển, "Hắn đang thực hiện trách nhiệm một hoàng đế... Bảo vệ nước nhà."
"Dì Hạnh..." ŧıểυ hoàng trữ nhỏ giọng cầu xin, "Bên kia, có thể thấy được cha không?" Hắn chỉ tường thành.
Có thể thì có thể... Nhưng nàng mới không quan tâm tên nhiệt huyết ngu ngốc kia. Hơn nữa, thoạt nhìn thật dũng mãnh thật kích tình thật nhiệt huyết a ~ nhưng chân chính xui xẻo chính là Tam Lang Mục đại nhân cùng cả bộ ám vệ a! Rừng thương mưa tên muốn bảo vệ hoàng đế không chịu đội mũ sắt, liều mạng xung phong đi trước, khó khăn giống như đoạt miếng sườn trong miệng hổ dữ a!
Rất thích diễn, cẩu hoàng đế này. Nhập diễn quá mức, kết quả mệt chết chính là người khác. Mặc dù, như vậy quả thật có thể đạt tới hiệu quả lớn nhất của màn diễn "ngự giá thân chinh"... Nhưng không cần lớn nhất, luôn có biện pháp càng an toàn càng hợp lý đạt được mục đích a!
Phái người đánh lui là tốt rồi, dù sao trời đã tối. Chờ trời tối đánh chiêng tập hợp binh sĩ diễn thuyết kích tình không phải được rồi sao? Cần gì bản thân vọt đến tiền tuyến a đồ ngốc!
Nhưng nàng không có sở thích ở trước mặt mắng cha mẹ người khác, cho dù đối phương là một đứa trẻ. Nàng dù sao cũng là thiếu phụ thục nữ nghiêm thủ khuê phạm.
Nhưng bị một ŧıểυ hài tử năm tuổi béo mập dùng mắt to ngập nước, cầu xin nhìn, không có mấy ai không mềm lòng.
Hơn nữa, nàng càng lo lắng cho Tam Lang.
"Kỳ thật không nhìn sẽ tốt hơn." Nàng dắt ŧıểυ hoàng trữ, "Viết là ‘chiến tranh’, lại phải đọc là ‘tàn khốc’. Người sẽ gặp ác mộng, ŧıểυ công tử
Nó an tĩnh một chút, nhỏ giọng nói, "Ta không thể sợ, dì Hạnh. Ta tương lai... sẽ là hoàng đế. Ta muốn làm hoàng đế như cha, hoàng đế chân chính."
Chỉ Hạnh đột nhiên vì chư tướng bách quan đời tiếp theo mà nho nhỏ chia buồn một chút. Ra cái Chính Đức đế kỳ hoa triều thần đã trời giận người oán, kết quả hoàng đế tương lai còn muốn bắt chước Chính Đức đế...
Nhân gian quan đồ là thương tang a.
Ôm ŧıểυ hoàng trữ leo lên tường thành, còn ở lại gần như là thương nặng đến không thể động... hoặc là binh sĩ đã chết. Nhưng còn sống đều cuồng nhiệt, hưng phấn run rẩy nhìn hoàng tinh cùng Yến kỳ phấp phới dưới thành... Thỉnh thoảng còn có thể thấy hoàng đế của bọn họ.
Tam Lang dùng thương, Mục đại nhân dùng chùy, ám vệ hơn phân nửa đều dùng giáo dài... cùng rất nhiều ám khí. Nhưng bọn họ thực sự đều mệt mỏi...
Nghe thành Trần Châu sắp bị phá, hoàng đế ngay cả nghĩ ngơi hồi sức cũng không chịu, một ngưa chạy trước, hại bọn họ đuổi theo thật cực khổ, đem lương đội cùng xe ngựa đều quăng sau đầu.
Càng huống chi còn phải bảo vệ cẩu hoàng đế không theo lẽ thường.
Nàng buông ŧıểυ hoàng trữ, mềm giọng nói, "D giúp bọn họ một tay, được không?"
ŧıểυ hoàng trữ ngập lệ lại ngoan cố không dám khóc nhìn nàng ngẩn người. Mặc dù nó còn rất nhỏ, rốt cuộc cũng biết được yếu đuối cùng mạnh mẽ. Dì Hạnh... vai không thể gánh tay không thể xách, có thể giúp cái gì? Nhưng nó rất lo lắng cho cha, thật nguy hiểm... thực sự. Nó hận không thể chạy xuống giúp cha, nó hận mình vì cái gì còn chưa lớn.
Cho nên nó ngơ ngác gật gật đầu.
Chỉ Hạnh cúi người chọn cung, cầm từng cái một ước lượng, lắc lắc đầu. Sớm biết như vậy, liền đem cung tiễn học tinh một chút... Hoặc mang cung từ nhà đến.
Cung nhẹ như lông thế này dùng được gì? Không nặng một chút, nàng xách lên liền mất thăng bằng...
Thật vất vả lấy được một cây tiện tay chút. Lúc này đây nàng còn không biết, cây tam thạch cung (cung nặng 3 thạch, chừng 360 cân) này là Mạc tướng quân ban cho cung tiễn thủ mạnh nhất của ông ấy.
Vị cung tiễn thủ này bị thương ở chân, nhìn chằm chằm thiếu phụ nhu nhược xách cung của hắn như xách một cái lông chim.
"Cho ta mượn dùng được chứ?" Nàng hòa ái hỏi thử
Cung tiễn thủ tên là Tạ Ngạo Phong ngây ngốc gật đầu. sau đó... tròng mắt của hắn thiếu chút rớt xuống.
Cây tam thạch cung kia, An Bắc quân có thể dùng không tới mười người. Nhưng hắn dám thề với trời, cung này cường độ mười phần, hắn chỉ có thể kéo đến tám phần mười đã được gọi là hung khí nhân gian. Ngoài bốn trăm bước bắn phá đá nứt sọ là chuyện dễ dàng.
Nhưng vị quan gia phu nhân nhã nhặn nhuận mỹ này, kéo cung liền như trăng tròn.
"Chậc." Chỉ Hạnh phàn nàn, "Có thể chịu được mười mũi tên sao? Năm ấy sao ta không bỏ nhiều công sức hơn để học bắn tên chứ..."
Tên như sao xẹt, vùn vụt lao nhanh, vừa lúc bắn trúng tên Bắc Man khôi ngô đang giơ loan đao đến hoàng đế, chỉnh tề xuyên qua hai bên huyệt thái dương.
... Đó là ở ngoài ngàn bước a!
Một mũi tên chính là một mạng Bắc Man, như Chỉ Hạnh dự liêu, nàng tổng cộng chỉ bắn mười mũi tên, tam thạch cung liền chịu không nổi gẫy thành hai khúc.
Nhưng hiệu quả tạo thành lại rất kinh người, ở trong các bộ Bắc Man phổ biến tin tưởng thần phật, đây thật sự giống như trời đang trừng phạt
Con người không thể nào từ ngoài ngàn bước thẳng tắp bắn trúng chỗ yếu hại của mục tiêu! Chuyện đáng sợ này thực khiến bọn họ không dám tiếp cận hoàng đế Đại Yến, các ám vệ bảo hộ hoàng đế áp lực khổng lồ giảm nhẹ không ít.
Đương nhiên, Mục đại nhân không nói, Tam Lang đích xác nhẹ nhõm chút ít.
"A." Tam thạch cung đứt, Chỉ Hạnh lòng đầy áy náy, "Ngại quá, ta sẽ tìm người sửa lại... Nếu không ta đền ngươi cây khác."
Tạ Ngạo Phong liều mạng lắc đầu, trong mắt tràn đầy chấn kinh cùng sùng bái. Sau đó trố mắt nhìn quan gia phu nhân yểu điệu, xách trường thương trên mặt đất... dùng sức quăng ra ngoài, khiến Bắc Man đang len lén bò lên tường kêu cũng không kịp kêu một tiếng, thương xuyên cổ họng ngã xuống tường thành cao cao.
"ŧıểυ công tử, người theo Triệu đại nhân..." Chỉ Hạnh mềm giọng khuyên, nhưng ŧıểυ hoàng trữ lại nhào đến ôm eo nàng, liều mạng lắc đầu, mở mắt to nhìn nhất cử nhất động của nàng.
Binh sĩ chỉ cần còn có thể bò, tranh nhau thu thập trường mâu hoặc trường thương, một cây một cây đưa cho quan gia phu nhân nhu nhược ôn lệ này, nhìn nàng hoặc xa hoặc gần quăng thương hoặc mâu.
Như là nàng quăng không phải hung khí, mà là cánh hoa, lá liễu. Không tốn chút sức, chỉ là trong động tác mang theo chút gió, khiến ŧıểυ hoàng trữ ôm eo nàng tóc hơi bay b
Mệt chết đi được. Quả nhiên hỏa hầu không đủ, nội lực liền sắp không chịu nổi... Thật chật vật. Sao có thể rớt trâm, tóc tán loạn thất lễ trước mặt người khác được...
"... Yến Tử quan âm!" Không biết là binh sĩ nào nhìn lại tường thành hô to, "Yến Tử quan âm cầm thương! Thiên tử thống lĩnh chư quân thiên hạ, Yến Tử quan âm cũng đến giúp đỡ!"
... Gì?
Kết quả cuộc chiến lần này chiến thắng trong mơ hồ... Bởi vì Bắc Man lui binh. Chư bộ thờ phụng "Trường Sinh Thiên", nghe nói là một trong ba mươi ba hóa thân của quan thế âm. Hoa Châu triệt để luân hãm, duy độc Xích Loan Sơn nơi đặt kim thân của Yến Tử quan âm ngay cả đi qua cũng không dám, huống chi là kinh nhiễu... thật cẩn thận đi đường vòng.
Bọn họ so với ai đều hiểu rõ tầm bắn của tên cùng thương, cho nên bắn từ khoảng cách xa như vậy cùng tinh chuẩn như thần, nɠɵạı trừ Yến Tử quan âm hạ phàm, thật không tìm được bất kì lý do nào khác.
Nữ mặc giáp vàng cầm thương, bạo ngược khác hẳn dáng vẻ từ bi của Trường Sinh Thiên a!
Này không dễ, mặc dù không có kết quả thương vong trọng đại, lại có ý nghĩa phi phàm. Đại Yến lộ ra nanh nhọn cùng vuốt sắc che giấu, chứng tỏ chỉ là ngủ say, bị làm phiền tỉnh dậy thì dị thường táo bạo. Hoàng đế bỏ mạng diễn xuất, cũng chấn động văn võ bá quan. Hắn không chỉ là hoàng đế vô lại
Còn vô lại lưu manh đến không sợ chết, thậm chí vui vẻ dẫn hoàng trữ cùng chết!
Trên đời này còn có hoàng đế càng đáng sợ càng khiến người run rẩy hơn người này sao? Ngay cả văn tử gián cũng ngại ngùng đụng cột...
Kẻ lưu manh đó chuẩn bị hai đời tuẫn quốc (chết theo nước)! Ngươi một ŧıểυ quan có tư cách gì đập đầu... quá trẻ con rồi.
Võ tướng vốn có chút dã tâm hoặc tính kế cũng yên. Ngươi cũng không thể nói với hắn cái gì ở xa quân mệnh có thể không nghe...
Hoàng đế lưu manh này ở ngay đây. Hắn ho khan một tiếng so với đầu lĩnh đánh quân côn còn hữu hiệu hơn... Binh đều thành binh của hoàng đế, con mắt chỉ biết chuyển theo hắn.
Ngươi dám không nghe hoàng đế? Muốn hưởng thụ một chút hậu quả binh sĩ nổi loạn sao? Có một lão tướng quân đối với hoàng đế ngạo mạn một chút... binh của hắn đều phản, nháo đến chật vật...
Tổng thể mà nói, hoàng đế cùng Tam Lang đều rất hài lòng kết quả như vậy. Mạng vẫn còn, uy tín được lập lại, lần này ngự giá thân chinh nổi lên tác dụng chấn nhiếp trăm phần trăm, ít nhất không thê thảm như bọn họ dự tính, còn có thể tranh thủ càng nhiều thời gian, để cùng nhau thu thập văn võ hai phương một lần.
Mọi người đều rất hài lòng, chỉ có Chỉ Hạnh phi thường bất mãn, thậm chí tức tối. ŧıểυ hoàng trữ sùng bái nàng, cả ngày dính nàng... Nàng nhịn. ŧıểυ hài tử... Nhất là ŧıểυ hài tử béo mập mềm mại luôn có thể nâng cao lòng khoan dung.
Thế nhưng lời đồn... lời đồn "Yến Tử quan âm"... Nàng không thể nhịn. Thỉnh thoảng nàng ra ngoài, mặc kệ là cưỡi ngựa hay đi xe ngựa, luôn có người ngăn xe quỳ lạy, càng khoa trương hơn, ngay cả hương án cũng bưng ra, tự động thay nàng vẩy nước dương liễu mở đường...
Ai biết rõ bà ấy là ai a?! Ta cùng Yến Tử quan âm một chút cũng không quen!
Thậm chí Tạ Ngạo Phong cùng một đám cung thủ của hắn còn chạy đến quỳ cầu bái sư, nàng càng hoàn toàn không muốn để ý.
Cẩu hoàng đế. Nàng âm thầm nguyền rủa trong lòng. Quả nhiên gặp phải Mộ Dung hoàng thất liền sẽ dính vào một đống chuyện xấu, hoàn toàn bị mang sụp.