Tiết học bình đạm không gợn sóng trôi qua.
Từ Nam cũng đi rồi, chắc đã cảm nhận được thái độ kiên quyết của Đào Ngôn.
Đào Ngôn nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không ý thức được, ở trong tiết Tiếng Anh này vẫn luôn thất thần khiến cho Lý Tiệm chú ý.
Còn sau khi biết được tên kia nɠɵạı tình, Lý Tiệm vừa tức giận vừa đau lòng. Cô nàng tổng kết lại lý do như vậy nên Đào Ngôn trở nên khác thường, vì đau lòng lại khổ sở, chẳng qua Đào Ngôn là người không có thói quen để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, chỉ nghẹn tâm trạng đau khổ bên trong.
Dù sao người ta cũng đang thất tình, ai còn có thể thờ ơ đây?
Vì thế để an ủi Đào Ngôn, tối đến Lý Tiệm tham gia buổi tụ tập bạn bè, vừa dỗ vừa lôi kéo Đào Ngôn đi theo.
Hoạt động lần này thật ra là giao lưu làm quen kết đôi, chẳng qua giấu dưới lý do ăn mừng vì trận bóng rổ mà thôi, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhưng không ai cần phải nói thẳng ra.
Ban đầu Đào Ngôn cũng không có cảm giác gì, sau đó một chàng trai cao mét 8 mấy bị bạn bè xô đẩy không ngừng xum xoe dẫn lại đây, nàng mới chậm rãi hiểu được.
Nam sinh đó là Tôn Bằng, là đàn anh của Đào Ngôn, ở trong đội bóng rổ, cao lớn đẹp trai, dí dỏm nhiệt tình, nhưng Đào Ngôn không có hứng thú với anh chàng.
Nói chính xác hơn, cô khó có thể trong thời gian ngắn mà sinh ra hứng thú với một chàng trai.
Cơm nước xong, một đám người lại tiếp tục chiến đấu, đi sang KTV bên cạnh. Ngũ âm của Đào Ngôn thiếu hụt, không quen giọng người ở đây lắm, cô chỉ im lặng lắng nghe.
Tôn Bằng vừa hát xong một bản tình ca, thâm tình chân thành nhìn chằm chằm vào Đào Ngôn, chờ đợi nàng có thể lộ ra biểu cảm ngượng ngùng, hay gì đó đáp lại. Nhưng chẳng hề có, nàng cũng chẳng nghe kỹ, nghiêng đầu sang bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện với Lý Tiệm.
"Tớ muốn về, Tiệm Tiệm."
Đào Ngôn hơi mệt nhọc, nàng ít khi thức đêm, bình thường 10 giờ đã ngủ, giờ đã hơn 10 giờ đêm rồi.
Trong não Lý Tiệm lại hiện lên hình ảnh Đào Ngôn sau khi trở về chui ở trong chăn trộm lau nước mắt, do dự vài giây, cô nàng lấy một ly bia đến:
"Cậu còn chưa uống bia ở quán bar bao giờ, say một chút là tốt rồi, không sao đâu Ngôn Ngôn, hôm nay có tớ ở đây, cậu cứ yên tâm uống."
Cuối cùng Đào Ngôn cũng không rời đi, cái miệng nhỏ nhấm nháp một chút bia.
Nhưng trên thực tế, hương vị bia rượu, lúc học cấp ba cũng đã trộm uống qua rồi.
Chẳng dễ uống chút nào, vị cay làm dạ dày người như bị thiêu đốt.
Bên kia, Thẩm Tư Ý đi vào ghế lô, bị gào lên đến trễ nên phạt ba ly. Bọn họ gọi cô là lão sư làm kích động bầu không khí, Thẩm Tư Ý bất đắc dĩ, uống trước rồi mới ngồi xuống.
Thẩm Tư Ý ngồi bên người bạn thân đã nhiều năm, trêu chọc: "Lâu rồi không gặp, Tô đại gia phát tài ở đâu rồi?"
Tô Điềm bĩu môi: "Tôi buôn bán nhỏ, so sánh còn kém Thẩm lão sư, không lo ở bên thành phố Tân Hoan nhàn nhã dạy học cho chính phủ, về bên này làm giáo viên vất vả."
Cô nàng quét mắt nhìn Thẩm Tư Ý, ý bảo đầu óc bị lừa đá từ bao giờ viết hết trên mặt.
Thẩm Tư Ý không biết nghĩ cái gì, chầm chậm uống mấy ngụm rượu, nửa ngày mới thong dong nói: "Tôi mới 31, phải cho ngưới lớn tuổi một ít cơ hội."
Tô Điềm nhẹ đá một cái vào chân cô: "Bần."
Đám nữ nhân tụ họp có khá nhiều chuyện để nói, Thẩm Tư Ý thuộc kiểu ít nói, đa phần ngồi lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp vài câu. Ngồi được một lát, cô ra ngoài đi WC. Cô không lập tức đi vào toilet, tìm vị trí cửa sổ tựa vào, châm cho mình một điếu thuốc kiểu nữ.
Trước đây cô không hút thuốc, dạo gần đây mới nhiễm thói quen.
Sương khói lượn lờ, ánh lửa màu đỏ tươi lúc sáng lúc tối, rất nhanh hút xong một điếu, Thẩm Tư Ý bóp tắt đầu mẩu thuốc lá, xoay người, ánh mắt thẳng tắp đối diện một gương mặt đang phóng đại.
Là Đào Ngôn, yên yên lặng lặng, không biết đứng sau cô nhìn được bao lâu rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tư Ý không tiếng động lùi về sau mấy bước.
Từ ban đầu, cô không biết vô tình va phải cô gái nhỏ này dây dưa chuyện phong nguyệt, bây giờ còn trở thành giáo viên tiếng Anh của nàng.
Thẩm Tư Ý ôm dáng vẻ né tránh, nhưng Đào Ngôn lại chắn kín đường cô có thể đi, còn đúng tình hợp lý duỗi tay ra: "Em cũng muốn."
Lúc này Thẩm Tư Ý mới để ý nàng đã uống rượu, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt sáng trong lộ ra vài phần men say.
À, đã quên, Đào Ngôn cũng không phải là một cô gái nhỏ đơn thuần.
Lá gan của nàng rất lớn.
Ngay sau đó, Thẩm Tư Ý lại không thể tránh được nghĩ đến câu nói vớ nói vẩn của nàng.
vυ" cũng không nhỏ.
Thẩm Tư Ý cả kinh, vội bóp chặt suy nghĩ của mình, đau đầu không thôi. Xem ra cô cũng say rồi.
Thẩm Tư Ý không nói lời nào, Đào Ngôn tự mình động thủ, sờ trong túi cô lấy hộp thuốc cùng bật lửa, bỏ vào miệng, châm lửa, hít sâu một hơi.
Nàng tựa như rất thuần thục.
Đây lại là một ấn tượng mới mẻ đối với Thẩm Tư Ý, cô nhíu mày, nhịn không được nói: "Hút thuốc là thói quen xấu, cô gái nhỏ đừng lây nhiễm."
Đầu óc Đào Ngôn vẫn thanh tỉnh, nhưng cồn làm hành vi của nàng không chịu khống chế theo đại não, không kiêng nể gì.
Nàng đến gần hơn một chút, đem hơi thuốc vừa rồi mới rít vào trong miệng phun tất cả lên mặt Thẩm Tư Ý, nói:
"Con gái hút thuốc thì làm sao, chị cũng hút đấy thôi?"
"Ra vẻ đa͙σ mạo."
Mấy chữ cuối cùng này của Đào Ngôn bị Thẩm Tư Ý lựa chọn xem nhẹ, cô muốn nói chúng ta không giống nhau, nhưng không biết không giống nhau ở đâu, lúc này cô nói không ra.
Một lúc lâu sau, cô mới nghĩ lại cẩn thận, theo cách cô nghĩ, hút thuốc là việc mà con người cảm thấy cuộc sống đau khổ yếu đuối nên phát tiết. Cô không hy vọng Đào Ngôn có một cuộc sống đau khổ như vậy.
Cô cường điệu: "Tôi là người lớn."
Ờ thì sao?
Đào Ngôn nghĩ thầm, rõ ràng ban ngày còn dáng vẻ trả vờ lạnh nhạt không thân, hiện tại chạy đến quản đông quản tây, thật phiền.
"Cho nên thế nào."
Đào Ngôn tức giận đem ngón tay đang kẹp đầu mẩu thuốc lá đưa đến bên môi Thẩm Tư Ý:
"Chị hút giúp em hết điếu này?"