Tham Lam

Chương 18: Có thai sáu tuần 2

Trước Sau

break

“Chúng ta về nhà đi” Hàn Phượng đề nghị.
Tống Hi không còn một chút sức lực nào, gật đầu, không ý thức được câu “Chúng ta về nhà” che giấu bao nhiêu ái muội.
Hai người rời đi sớm, so với lần trước thì lần này thoải mái hơn rất nhiều.
Không ai nhắc đến, nhưng họ có cùng một suy nghĩ, hôm nay chuyện hai người cố tình lảng tránh ánh mắt của mọi người sau bữa tiệc có vẻ vừa ấu trĩ vừa buồn cười. Rốt cuộc ai có thể lường trước cuối cùng đứa bé đã buộc vận mệnh của hai người lại với nhau.
Trên đường đi, Tống Hi bảo Hàn Phượng xuống xe mua giúp cô một ly hồng trà chanh kim quất.
Lúc cô nhận túi từ ​​tay Hàn Phượng, cô đã không chờ nổi nữa, nhưng bởi vì trong túi còn có một ly nước khác, làm cô luống cuống tay chân.
Khi nhìn thấy cô nhăn mày lại, dẩu môi lên bối rối, Hàn Phượng không nhịn được giật giật khóe miệng, bình tĩnh vươn tay lấy đồ uống ra đặt lên ngăn đựng đồ uống, sau đó lấy ống hút ra cắm vào ly cho Tống Hi.
“Cảm ơn anh.” Cô nói yếu ớt, trong mắt Tống Hi bây giờ chỉ có ly hồng trà chanh kim quất kia thôi.
Cô ôm ly hồng trà chanh kim quất vào ngực giống như đang nâng niu bảo bối.
Khi thứ chất lỏng chua ngọt bao phủ hết vị đắng trong miệng, cô híp hai mắt lại, mọi tế bào trong người cô sảng khoái đến nỗi như muốn vỡ tung ra, quét sạch mọi bệnh tật và sự uể oải trong người cô, cuối cùng cô mới miễn cưỡng sống lại.
Nhân lúc đèn đỏ, Hàn Phượng vươn tay vén sợi tóc rũ ở trước ngực Tống Hi ra sau tai cô, đồng thời dặn dò:“Em đừng uống nhanh quá.”
Tống Hi ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía Hàn Phượng, qua một hồi lâu mới hoàn hồn lại, hai má ửng đỏ, lúng túng đáp lại.
“Mệt đến choáng váng rồi hả?” Hàn Phượng nhướng mày.
“Vâng.” Không phải Tống Hi xấu hổ chỉ là cô đang xuất thần mà thôi, cô không muốn nghĩ gì, nên không cẩn thận thả lỏng quá mức.
Có lẽ là do ly nước chua ngọt trên tay; cũng có lẽ là hình thức ở chung đêm nay quá phù hợp.
Cô không thể dễ dàng rơi vào vũng lầy mang tên Hàn Phượng như vậy được ──
Tống Hi tự nhủ thầm trong lòng.
Đáng tiếc… Lòng dạ ŧıểυ Hàn tổng sâu không lường được.
Vốn dĩ anh muốn cho Tống Hi một khoảng thời gian nghỉ ngơi, nhưng mà khi Giản Mỹ nói mấy câu vừa mang ý cảnh cáo vừa mang ý dặn dò, còn có ý bảo anh từ bỏ Tống Hi đi, làm cho Hàn Phượng có chút tâm tư phản nghịch, có phải anh đã tùy ý đi theo tiết tấu của Tống Hi quá lâu rồi không, nên mới luôn dừng ở chỗ này.
Khi Hàn Phượng hoàn hồn lại tay anh đã nắm lấy tay nắm cửa, một tay anh dựa vào khung cửa, tuyên bố công khai khiến cô không thể từ chối được: “Anh chờ em ngủ rồi mới đi.”
Lời nói của Hàn Phượng có rất nhiều ẩn ý, Tống Hi tắm rửa xong đi ra, Hàn Phượng đã cởi áo khoác tây trang, tay cầm cà vạt đã cởi ra, cúi đầu, nhíu mày ngủ trên ghế sô pha.
“Hàn Phượng, Hàn Phượng, dậy đi…” Tống Hi cúi người, lay vai Hàn Phượng.
“Cho anh ngủ một lát thôi, mấy ngày nay anh đi công tác ngủ không ngon.” Hàn Phượng không mở mắt, dưới mí mắt hiện lên một vết quầng thâm nhàn nhạt.
Cái gọi là ngủ một lát không phải là chỉ vài phút, qua hơn hai mươi phút, Hàn Phượng vẫn không muốn tỉnh lại.
Tống Hi không thể không đánh thức Hàn Phượng một lần nữa.
“Em đi ngủ đi, lát nữa anh sẽ đi.” Hàn Phượng mở miệng hàm hồ hứa hẹn.
Tống Hi không dám để Hàn Phượng không có tinh thần lái xe ở trên đường, cũng không phải chưa ngủ cùng nhau bao giờ, cuối cùng cô ném cho anh một chiếc khăn tắm lớn và bàn chải đánh răng mới, bảo anh vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
“Chỗ em không có quần áo cho anh mặc, anh dùng tạm đi.” Tống Hi như nữ vương cao cao tại thượng, làm Hàn Phượng không dám phản bác, cũng không muốn phản bác.
Cuối cùng Hàn Phượng cũng được lên lầu, chỗ đó là phòng ngủ của Tống Hi.
Dưới thân Hàn Phượng chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn, bên trong anh trần như nhộng.
Anh không ngại, Tống Hi cũng không ngại.
Trên giường có hai cái gối làm Hàn Phượng nhướng mày.
“Tống Hi?”
“Dạ?”
“Vì sao có hai cái gối?”
“Một cái dùng để gối, một cái dùng để ôm.”
Đến khi hai người đều nằm lên trên giường, Hàn Phượng mới mở miệng: “Bây giờ anh đã lấy chiếc gối em dùng để ôm gối đầu rồi, em có muốn ôm anh không?”
Giọng điệu của anh có đứng đắn, nhưng thực ra lại rất lưu manh ngả ngớn, khiến màng tai Tống Hi lay động trong bóng tối.
Đáng tiếc Tống Hi quá mệt mỏi, trả lời anh bằng giọng điệu lười nhác:“Nếu anh làm ồn thì anh về nhà anh ngủ đi.”
Sát khí của người sắp làm mẹ đã giảm đi một nửa.
Nhưng lúc này lại chạm vào tâm Hàn Phượng.
Được, anh thừa nhận, anh có thói hư tật xấu của đàn ông, anh muốn nhìn Tống Hi luôn giả bộ mạnh mẽ tỏ ra yếu đuối.
Khi ở nhà hàng, Tống Hi ngã vào trong lòng ngực anh; Tống Hi khi ở trên xe chuyên chú hút kia ly hồng trà chanh kim quất lớn hơn mặt cô kia nhìn hơi trẻ con; lúc này rõ ràng Tống Hi đã phát cáu nhưng lại lười biếng.
Hàn Phượng lợi dụng lúc cháy nhà mà đi hôi của, ôm lấy Tống Hi.
“Hàn Phượng, anh đang làm gì vậy?” Tống Hi nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm.
Hàn Phượng tức giận đến ngứa răng, dùng nửa người dưới trần trụi đâm đâm Tống Hi:” Hạt Đậu Nhỏ còn chưa bén rễ, bố nó cũng không thể làm được gì!”
Tưởng tượng ra chuyện con bén rễ, Tống Hi không nhịn được cười lên tiếng ở trong lòng ngực Hàn Phượng đến nỗi hai vai rung động.
Tống Hi mới chiếm thế thượng phong vài giây, Hàn Phượng đã nhanh chóng chiếm lại vị trí của mình, đôi tay to di chuyển trên cơ thể xinh đẹp của người phụ nữ.
Váy đã bị vén lên đến tận hông, khi đầu ngón tay thon dài chạm vào vυ" mượt mà của cô, Hàn Phượng mới hiểu được người phụ nữ này là một yêu tinh, cô đã chủ động loại bỏ một tầng rào cản là nội y.
Đáng tiếc Hàn Phượng cũng không hỏi, bằng không chắc chắn Tống Hi sẽ kêu oan, chuyện giải phóng ngực là chuyện cô làm mỗi ngày sau khi về nhà, không phải là cô muốn câu dẫn người đàn ông này.
Khi Hàn Phượng dùng đầu ngón tay xoa nắn đầu vυ" phấn hồng khát vọng đến đau nhức của cô, cô nóng vội muốn cự tuyệt, nhưng sau khi Hàn Phượng vuốt ve vài cái thì thở dài, kéo váy cô xuống vuốt phẳng, rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, cô lại giống như rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, đột ngột tước đoạt du͙© vọиɠ.
Tống Hi hiểu tâm lý của cô không đáng kể, cho nên khi dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của Hàn Phượng để ở trên đùi cô, cô cảm thấy mình đau lòng và mềm lòng vì anh.
ŧıểυ Hàn tổng vẫn nhượng bộ vì cô.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc