Thời gian gần đây, sức khỏe hoàng đế đã phần nào hồi phục. Hắn bắt đầu thượng triều mỗi ngày, cũng tiếp tục lui tới chỗ các phi tần khác. Ta không còn được triệu đến Cát Tường điện thường xuyên như trước, nhưng bù lại mỗi ngày hoàng đế vẫn ghé thăm ta. Không phải hôm nào hắn cũng nghỉ lại, nhưng chí ít vẫn có thể cùng ta ăn một bữa cơm rồi trò chuyện linh tinh.
Hôm nay ta tới Thượng Cung cục làm càn một trận, những tưởng hoàng đế sẽ nổi giận không ghé nữa. Ngờ đâu, mới xế chiều đã thấy hắn vui vẻ chạy đến Cẩm Tước cung, trong tay còn cầm theo một cái hộp gỗ chạm khắc tinh xảo.
- Đố nàng biết trẫm có cái gì đây?
Hoàng đế vừa nói vừa lôi ta đi thẳng vào phòng, chẳng để cho ta kịp thỉnh an.
- Hoàng thượng...
Ta nghi hoặc nhìn cái hộp gỗ hoàng đế vừa đặt vào tay mình, không biết nên làm sao mới phải. Ta dĩ nhiên vẫn chưa quên tính tình quái gở của hắn. Ai dám chắc trong hộp này không phải thứ gì kì quặc?
Hoàng đế không nhận ra nỗi lo lắng của ta, hắn hào hứng đẩy đẩy vai ta:
- Mở ra xem đi.
Ta run run lật chiếc then cài nắp hộp lên, trong thoáng chốc trái tim như ngừng đập. Trong lòng hộp trải một lớp nhung đen, bên trên nổi bật một mặt dây chuyền hồng ngọc chạm hình hoa hồng nở rộ, sắc đỏ lấp lánh tựa bóng hoàng hôn miên man trên vạt tường vi. Đóa hồng thuần sắc có kích cỡ y như hoa thật, không biết phải dùng đến khối hồng ngọc lớn tới mức nào. (1)
- Lần trước trẫm ban cho Cẩm Tước cung cả một hộp trang sức, vậy mà nàng chỉ giữ lại mỗi chiếc nhẫn hồng ngọc đó, lúc nào cũng đeo trên tay. Trẫm cho rằng nàng rất thích nó, đáng tiếc lại bị hỏng mất rồi. Trẫm cứ nghĩ mãi không biết làm thế nào đền bù cho nàng. Mười ngày trước, một tiểu quốc phía bắc tiến cống viên hồng ngọc này, trẫm liền nhớ đến nàng.
Hoàng đế chậm rãi nhấc sợi dây chuyền lên đeo vào cổ ta. Hắn mỉm cười hài lòng nói tiếp:
- Trông cũng không tệ.
Ta hơi cúi đầu nhìn đóa hoa ngọc trĩu nặng trước ngực, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một niềm vui kì lạ. Thường ngày ta không thích đồ ngự ban vì dùng không được mà bán cũng không xong. Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy vui mừng. Khi trước, cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà ta nhìn trúng chiếc nhẫn bạc kia. Ta luôn đeo nó trên tay là để âm thầm chờ thời cơ thích hợp để dùng nó vạch trần độc chất trong thuốc của hoàng đế. Ai ngờ việc nhỏ nhặt như vậy mà hắn cũng nhận ra, lại còn để trong lòng đến tận bây giờ.
- Trẫm làm hỏng của nàng một món thì đền cho nàng một món, có gì phải sợ?
Chỉ làm hỏng một mặt ngọc bằng hạt đậu mà đền lại cho ta mặt ngọc lớn bằng cả trái trứng gà thế này. Làm ăn với hoàng đế xem ra cũng có lợi.
Ta ôm lấy eo hắn, cười nhẹ:
- Hoàng thượng, thiếp còn nhiều nhẫn lắm. Hoàng thượng có muốn xem qua không?
Hoàng đế giật mình, than dài một tiếng:
- Trẫm lại không có nhiều ngọc lớn như vậy.
Ta và hoàng đế vừa đùa nhau được mấy câu, chợt bên ngoài có tiếng Lý Thọ bẩm báo:
- Khởi bẩm hoàng thượng, Tô uyển nghi cầu kiến.
Hoàng đế hơi mất hứng, nói vọng ra:
- Trẫm đang trò chuyện với hiền phi, có việc gì khi khác hãy cầu kiến.
Giọng Lý Thọ chuyển thành bối rối:
- Nô tài cũng nói với Tô uyển nghi như thế. Nhưng nàng ấy một mực quỳ bên ngoài, nói rằng đã làm món ăn dâng lên hiền phi nương nương, phải ăn nóng mới tốt.
Nghe đến đây, ta không nhịn nổi phải bật cười:
- Hoàng thượng, thiếp ở chung với nàng ấy hơn một tháng nay mà vẫn chưa được nàng ấy tặng món gì. Nay nhờ có hoàng thượng mà thiếp lại được thơm lây.
Hoàng đế cau mày, nhéo mũi ta:
- Cười cái gì? Phiền chết đi được.
Ta nghiêng đầu tránh được, che mũi cười trêu:
- Hoàng thượng đừng để thiếp phải mang tiếng chia uyên rẽ thúy chứ. Nàng ấy đã có lòng như thế, hoàng thượng gặp một chút xem sao.
Hoàng đế thở dài thườn thượt:
- Được rồi, truyền Tô uyển nghi.
Nói đoạn, hắn xoay người ngồi nghiêm nghị trở lại. Ta cũng bắt chước chỉnh lại nét mặt cho thật hiền từ đoan trang.
Tô Nhược nhanh nhẹn bước vào, thuần thục nhấc váy quỳ bái một cách quy củ:
- Hiền phi nương nương vì thần thiếp mà thọ thương, thần thiếp cứ mãi bất an. Hôm nay, thần thiếp mạo muội nấu chút đồ ăn để nương nương bồi bổ...
Nói đoạn, nàng phất tay áo mềm mại gọi:
- Ngọc Lăng, mau dâng thức ăn lên.
Từ bên ngoài, một cung nữ dáng người gầy nhẳng, mặt hóp môi mỏng, hai mắt ti hí, khệ nệ bưng vào một cái khay gỗ đựng một tô ngọc lớn và hai chiếc chén cùng muỗng ngọc nhỏ. Nghe nói Ngọc Lăng là cung nữ được Tô Nhược trọng dụng nhất. Ngọc Thủy âm thầm dò hỏi một thời gian, biết được mấy cung nữ, thái giám bên Đông viện đều bị Tô Nhược đánh mắng không ít thì nhiều, trong đó Ngọc Chi là kẻ xui xẻo nhất. Chỉ riêng cung nữ Ngọc Lăng này chưa từng bị nàng ta trách phạt lần nào. Ta cứ luôn thắc mắc không biết Ngọc Lăng dùng bản lĩnh gì để lấy lòng Tô Nhược. Nhưng ngay lúc này, nhìn thấy dáng vẻ của Ngọc Lăng rồi chợt nhớ đến khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn của Ngọc Chi, ta nhất thời ngộ ra tất thảy. Tô Nhược vốn tự phụ vào nhan sắc của mình, chẳng ngờ vừa vào cung đã gặp ngay một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như Phong Thể Minh. Bước chân ra khỏi cung liền đụng phải từng đoàn mỹ nữ hoa nhường nguyệt thẹn, ngay cả những cung nhân như Ngọc Nga, Ngọc Thủy dung mạo đều thanh tú yêu kiều. Thử hỏi Tô Nhược làm sao chịu nổi? Nàng ta có thể đố kị nhưng với vị thế của một uyển nghi nhỏ bé, nàng ta rốt cuộc chẳng làm gì được ai. Vẻ đẹp của Ngọc Chi làm Tô Nhược chướng mắt, lẽ dĩ nhiên nàng sẽ bị lôi ra trút giận. Còn Ngọc Lăng được tin dùng hẳn cũng nhờ dáng vẻ bủng beo thô kệch kia. Đi cùng một cung nữ xấu xí như vậy, ít ra Tô Nhược không cảm thấy bị uy hiếp, thậm chí còn có ảo giác bản thân xinh đẹp thêm mấy phần.
Ngọc Lăng đặt tô ngọc lên bàn xong, lập tức cúi đầu lui xuống. Tô Nhược uyển chuyển bước đến mở tô ra, khéo léo múc thức ăn bên trong ra hai chiếc chén ngọc.
- Đây là lần đầu tiên thiếp nấu món Phúc Lộc Thọ Toàn, chắc chắn không được ngon như đầu bếp trong cung, mong hoàng thượng và nương nương đừng chê cười. (2)
Ta chớp mắt nhìn chén canh trước mặt, hơi thở như muốn nghẹn lại. Phúc Lộc Thọ Toàn được nấu từ mười mấy loại sơn hào hải vị cùng vô số thảo dược quý hiếm, chỉ một chén nhỏ thôi cũng đáng giá ngàn vàng. Ngày thường, ta chẳng bao giờ dám chọn đến món này. Một tô canh chứa chan tấm lòng của Tô Nhược không biết đã tiêu tốn của ta bao nhiêu ngân lượng! Mới nghĩ đến thôi mà hầu bao của ta đã nhói đau.
Có vẻ hoàng đế cũng không vừa ý sự xa xỉ của Tô Nhược. Đôi mày hắn khẽ cau lại, trên môi thoảng qua một nụ cười lãnh đạm:
- Tô uyển nghi có lòng, trẫm sao có thể chê cười nàng. Hình như từ lúc nàng nhập cung đến nay, trẫm vẫn chưa ban thưởng cho nàng thứ gì, đúng là có lỗi. Kim thành vừa dâng lên mấy cuộn tơ lụa, lát nữa trẫm sẽ sai người đưa qua cho nàng.
Hoàng đế nói xong, lẳng lặng đẩy chén canh của mình về phía ta.
Ban nãy Tô Nhược mải thẹn thùng cúi đầu, không nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hoàng đế. Đến khi nghe được ban thưởng, nàng ta mới vui mừng ngẩng đầu tạ ơn, vừa đúng lúc bắt gặp hành động phũ phàng kia. Trong một thoáng, gương mặt nàng ta lộ vẻ thất vọng nhưng rất nhanh đã mừng rỡ trở lại:
- Đa tạ hoàng thượng quan tâm... Thần thiếp không biết lấy gì báo đáp...
Hoàng đế chẳng buồn đáp lại. Hắn quay sang nói với ta:
- Tô uyển nghi nấu canh này cho nàng, nàng ăn đi kẻo nguội lại mất ngon.
Ta hít sâu một hơi, miễn cưỡng múc canh đưa lên miệng. Mĩ vị ngọt ngào tan trên đầu lưỡi mà lòng ta cứ đắng ngắt. Mỗi một muỗng này thôi có khi đã tốn hết mấy chục lượng bạc của ta rồi.
Tô Nhược mới đến đã dám hoang phí bạc của ta như thế, cứ cái đà này thêm vài tháng nữa khéo ta phải cầm cố cả Cẩm Tước cung cho nàng ta tiêu xài mất.
Một buổi chiều vốn dĩ đang vui vẻ lại bị Tô Nhược phá hỏng. Hoàng đế chỉ ngồi thêm một lát rồi cũng không nhịn nổi phải bỏ chạy.
Tô Nhược ấy thế mà chẳng nhận ra điều gì. Nàng ta luyến tiếc nhìn tô canh đầy ắp trên bàn, dè dặt hỏi ta:
- Không biết thiếp có làm sai chỗ nào không mà hoàng thượng ngay cả một miếng cũng không động vào?
Chẳng phải ngươi nói là nấu cho ta ăn sao? Cớ gì lại quan tâm hắn có ăn hay không?
Ta siết chặt nắm tay, cố nặn ra một nụ cười hiền dịu, an ủi Tô Nhược:
- Uyển nghi chớ suy nghĩ nhiều. Thực ra... À, thực ra hoàng thượng ăn cao lương mĩ vị nhiều đến phát ngấy rồi, người bây giờ chỉ thích những món thanh đạm mà thôi...
- Món ăn thanh đạm ư? Ôi, thiếp lại chẳng biết điều này, thật là hổ thẹn quá! Xin nương nương chỉ giáo, hoàng thượng thích ăn món gì ạ?
- À, theo bản cung được biết, hoàng thượng thích nhất món Kim Ngọc Mãn Đường, cả món bánh quế hoa ngó sen nữa. (3)
- Là hai món này sao? Tốt quá! Hai món này thì thiếp biết làm.
Nhìn Tô Nhược hí hửng trở về, ta thấy hơi có lỗi với nàng.
Kim Ngọc Mãn Đường và bánh quế hoa ngó sen đúng là hai món hoàng đế thích ăn, nhưng là trước khi đám phi tần kia nhập cung. Từ sau đợt tuyển tú đầu tiên, các phi tử ai ai cũng ra sức lấy lòng hắn. Chẳng biết do tên nô tài nào lỡ miệng, chỉ biết là ngày nào cũng có mấy chục đĩa Kim Ngọc Mãn Đường và bánh quế hoa ngó sen tấp nập dâng về Cát Tường điện. Mỹ vị dù ngon đến đâu cũng không thể ăn đến mức bội thực như thế. Chẳng mấy chốc hai món khoái khẩu kia đã trở thành cấm kị của hoàng đế, hắn chỉ cần nghe tên đã nổi da gà, nhìn thấy bóng dáng là muốn nôn mửa. Kẻ nào dám dâng hai món này tất sẽ gặp xui xẻo. Khổ nỗi, thức ăn phi tần dâng lên đều phải đợi Đàm Mộc kiểm độc, hoàng đế thường không ăn ngay trước mặt các nàng. Những việc kể trên cũng vì thế mà chả mấy ai biết. Ta chẳng qua cũng chỉ nghe hai cung nữ thân cận của hắn là Miên Như và Miên Duệ kể lại thôi.
Ban nãy nhất thời tức giận nên ta mới buột miệng nói với Tô Nhược như thế, lời vừa thốt ra đã thấy hối hận rồi. Vốn định gọi nàng ta quay lại để giải thích rõ ràng, nhưng mùi canh thơm ngào ngạt vẫn vương vất nơi chóp mũi ta, lửa giận lại bùng cháy.
Một tô canh lớn thế này, xa xỉ thế này, ta ăn thế nào đây?
Tấm lòng của Tô Nhược, ta mà ăn một mình thể nào cũng bị tổn thọ. Thế là ta gọi hết đám người Ngọc Nga, Ngọc Thủy, Ngọc Chân, Tiểu Phúc Tử và Tiểu Minh Tử đến ăn chung. Mỗi người một chén nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện ngồi lê đôi mách. Tiểu Phúc Tử ham ăn nhất, nhoáng một cái đã ăn sạch chén của mình, còn luôn miệng đề nghị mỗi ngày đều nấu món này. Mãi đến khi Ngọc Thủy nói cho hắn biết giá trị chén canh vừa bị hắn nuốt chửng, Tiểu Phúc Tử mới xanh mặt lẩm bẩm: Mắc tiền thế này thì đến tháng sau nô tài cũng chưa dám đi đại tiện đâu.