Ta dứt lời, không chỉ Lâm Giang nghệch mặt ra mà Bạch Diệu Hoa cũng ngớ người.
Chốc lát sau, nàng mới giãy nảy:
- Tỷ tỷ! Tỷ nghĩ đi đâu vậy?! Muội và Lâm đại nhân không có chuyện gì cả!
Lâm Giang nghe đến đây mới hiểu ra cơ sự. Hắn tái mặt, quỳ sụp xuống:
- Nương nương minh giám, vi thần... vi thần tuyệt đối không dám có ý phạm thượng như thế!
Ta nhướn mày nhìn hai người bọn họ, nửa tin nửa ngờ:
- Nếu muội không có tư tình với hắn, cần gì phải giả vờ bị thương để gặp hắn mỗi ngày? Đừng giấu tỷ nữa, có việc gì cứ nói ra, tỷ sẽ nghĩ cách giải quyết. Cùng lắm... chúng ta thủ tiêu hắn là được.
Bạch Diệu Hoa lắc đầu nguầy nguậy:
- Đúng là muội giả vờ, nhưng không phải để được gặp Lâm đại nhân! Tỷ tỷ phải tin muội!
Bạch Diệu Hoa mím chặt môi, một lúc lâu sau mới đáp khẽ:
- Muội không muốn tỷ tỷ đau lòng...
Giờ thì đến lượt ta ngẩn ra:
- Ta đau lòng chuyện gì?
Bạch Diệu Hoa thở dài, vẫn giữ giọng khe khẽ:
- Muội ở trong cung lâu rồi, chưa từng gặp ai am hiểu thư họa như hoàng thượng. Ban đầu, có hoàng thượng cùng phẩm tranh, bàn luận họa kỹ, muội cảm thấy rất vui. Nhưng sau đó lại có những lời đồn không hay... Muội sợ tỷ tỷ nghĩ muội lợi dụng tỷ để tiến thân, cho nên muội mới...
Nàng tiến đến cầm chặt lấy tay ta, khẩn khoản nói:
- Thăng chức là việc tốt, có người cùng bàn luận thi họa cũng là việc tốt. Nhưng suy cho cùng, tất cả đều không quan trọng bằng tỷ tỷ. Muội và hoàng thượng trước sau chỉ lấy hội họa làm vui, hoàn toàn không có gì khác... Nhưng nếu vì việc này mà khiến tỷ tỷ đau lòng, muội thà trở về làm Bạch thường tại nhỏ bé ngày trước...
Ta nào nghĩ đến Bạch Diệu Hoa lại để tâm những lời đàm tiếu của thiên hạ, càng không ngờ nàng dám vì ta mà tự làm mình bị thương, cố tình né tránh hoàng đế. Ta siết tay nàng, khóe mắt tự nhiên cay cay, cuối cùng chỉ buông được một câu:
- Muội muội ngốc...
Lâm Giang thấy thế, rón rén lui ra ngoài toan chạy trốn, liền bị Ngọc Nga túm lấy cổ áo lôi lại:
- Lâm đại nhân, thỉnh dừng bước. Chủ nhân nhà ta hẳn là vẫn còn vài lời muốn nói với ngài đó ạ.
Lâm Giang đào tẩu bất thành, đành cụp đuôi đứng tiu ngỉu một bên.
Ta khuyên giải Bạch Diệu Hoa thêm một lúc rồi mới bước ra, bắt gặp Lâm Giang đang bị Ngọc Nga giữ chặt cổ áo, dáng vẻ vô cùng khổ sở. Hắn trông thấy ta, bèn gượng cười tỏ vẻ ăn năn:
- Hiền phi nương nương tha tội, vi thần biết sai rồi...
Ta liếc hắn, lạnh nhạt hỏi:
- Đại nhân cảm thấy bản thân sai ở chỗ nào?
Lâm Giang chắp tay thưa:
- Vi thần không nên giúp Bạch tiểu chủ lừa dối hoàng thượng...
Sự ngờ nghệch của Lâm Giang khiến ta bực mình vô cùng. Nếu ở đây có cái gì tiện tay thì ta đã lấy gõ lên đầu hắn rồi. Ta nhăn mặt, hừ một tiếng:
- Không phải. Đại nhân sai ở chỗ không đem việc này nói lại với bản cung.
Lâm Giang tròn mắt nhìn ta, đoạn như sực tỉnh, gật đầu lia lịa:
- Phải, phải... Vi thần sai rồi, về sau bất luận chuyện gì... vi thần nhất định đều bẩm báo với nương nương trước...
Ta mỉm cười hài lòng, ra hiệu cho Ngọc Nga buông tay. Lâm Giang hối hả sửa lại cổ áo cho ngay ngắn, luôn miệng nói:
- Tạ nương nương khai ân...
Ta vẫn cười tươi như hoa, dịu dàng nói tiếp:
- Thực ra ban nãy bản cung cũng không hẳn là nói đùa. Nếu thực sau này đại nhân dám có ý đồ gì với muội muội của ta, bất luận thế nào, ta sẽ không ngần ngại thủ tiêu ngài ngay lập tức.
Ta nghĩ Lâm Giang nhát gan, cứ cho rằng như thế là đã dọa được hắn. Nhiều năm sau nhớ lại, ta luôn lấy làm hối tiếc. Nếu ngày hôm ấy, ta thực sự thủ tiêu Lâm Giang thì sau này mấy người bọn ta đã không phải nếm trải bao nhiêu nỗi trầm luân đau khổ. Đáng tiếc, đến khi ta biết được Lâm Giang to gan đến mức nào thì đã quá muộn rồi.
Lâm Giang đi rồi, ta cũng mặc áo khoác ngoài vào rồi cùng Ngọc Nga trở về. Lúc này, tuyết càng lúc càng rơi nhiều. Tuy cả ta và Ngọc Nga đều khoác áo choàng bông dày cộm mà vẫn phải đi sát vào nhau. Ra đến cửa viện, ta chợt thấy Tiểu Phúc Tử từ xa chạy đến, mặt mũi tái mét:
- Chủ nhân ơi, không xong rồi... xảy ra chuyện lớn rồi...
Ta cau mày nhìn hắn:
- Ai xảy ra chuyện?
- Bẩm, là Lạc thục dung...
Lạc Linh Chương? Cái ấm thuốc di động này, hậu cung rộng lớn, nàng ta xảy ra chuyện ở đâu mà chẳng được, sao lại nhằm đúng chỗ ta?
- Chuyện gì?
- Bẩm, thục dung nương nương bị phạt quỳ trong sân lớn Cẩm Tước cung, đã ngất xỉu rồi... may mà có Phong tiệp dư...
Tiểu Phúc Tử sợ cuống cuồng, nói năng cũng trở nên mơ hồ. Ta nghe mà chẳng hiểu gì, liền nắm lấy vai hắn lay mạnh mấy cái:
- Ngươi nói hồ đồ cái gì vậy?! Có biết Lạc thục dung là ai không? Ở nơi này có bao nhiêu người đủ tư cách phạt nàng ấy chứ? Mà sao lại ở trong sân của chúng ta được?
Thục dung thuộc hàng tòng nhị phẩm. Ngay cả nhất phẩm hiền phi ta đây cũng không phải muốn phạt là phạt được.
Tiểu Phúc Tử nhăn mặt, khua tay tứ tung:
- Nô tài không hồ đồ! Thục dung nương nương đụng phải Tô sung hoa, bị Tô sung hoa phạt quỳ đấy! Nương nương mau ra ngoài xem đi!
Lời này của Tiểu Phúc Tử như một tảng nước đá rơi trúng đầu ta. Tô Nhược dám phạt quỳ Lạc Linh Chương? Trong sân Cẩm Tước cung? Giữa gió tuyết thế này?
- Chết tiệt!
Ta cắn chặt môi, vội vàng túm váy chạy như bay về phía cửa cung, lòng không ngừng nguyền rủa Tô Nhược. Tô Nhược chết tiệt! Tô Nhược chết tiệt! Hậu cung lắm người như vậy, nàng ta không gây sự với ai, lại đi tìm cái ấm thuốc di động kia mà gây sự! Lạc Linh Chương đau bệnh quanh năm, giờ lại phải quỳ trong gió tuyết lạnh lẽo nhường này... Nếu nàng có mệnh hệ gì, đừng nói Tô nhược xong đời, chỉ sợ ta cũng không được yên thân.
Ta chạy một mạch ra tới nơi mới bàng hoàng nhận ra Tiểu Phúc Tử chẳng hề nói khoác. Trên trời tuyết trắng nhè nhẹ bay, dưới đất Lạc Linh Chương da dẻ trắng nhợt, đang dựa vào lòng Phong Thể Minh. Phong Thể Minh ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy Lạc Linh Chương đang bất tỉnh. Mặt nàng đỏ gay vì giận, ánh mắt sáng rực như sao trời nhìn chằm chằm vào Tô Nhược đứng trơ trơ bên cạnh.
Ta chẳng buồn nhìn Tô Nhược, đi thẳng đến chỗ Phong Thể Minh và Lạc Linh Chương:
- Lạc thục dung không sao chứ? Người đâu, mau mang kiệu đến...
Phong Thể Minh nghiến răng, cố nén giận đáp:
- Thể Minh đã sai Lương Vũ đi gọi người mang kiệu đến rồi.
Ta vội cởi áo khoác ngoài choàng lên người Lạc Linh Chương rồi cầm lấy cổ tay nàng bắt mạch. Mạch tượng của Lạc Linh Chương yếu ớt nhưng cũng không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ vì bị lạnh mà ngất đi thôi.
Đúng lúc đó, Lương Vũ cũng vừa kịp đưa kiệu đến. Ta thấy Phong Thể Minh mấp máy môi, nghĩ nàng định kể tội Tô Nhược nên nhanh chóng nói ngay:
- Chúng ta đỡ Lạc thục dung vào kiệu cho ấm đã, có gì từ từ nói.
Phong Thể Minh gật đầu, cùng ta dìu Lạc Linh Chương ngồi vào trong kiệu, lại cẩn thận đắp áo lên người nàng đâu đó rồi mới nói:
- Chuyện này nương nương định xử lý thế nào?
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Ta cắn răng chịu lạnh, liếc mắt nhìn Tô Nhược. Tô Nhược trông thấy, ngay tức thì mở miệng cãi tội:
- Bẩm hiền phi nương nương, thực không phải thần thiếp cố ý... Là nàng ta... Không phải, là Lạc thục dung đụng trúng thần thiếp trước... Thần thiếp không biết thân phận của Lạc thục dung...
Hai tay ta run run, không rõ vì lạnh hay vì giận. Ta gằn từng tiếng một:
- Chẳng lẽ Lạc thục dung không nói cho ngươi biết nàng là ai hay sao?
Tô Nhược cũng run như cầy sấy, nàng ta lắp bắp:
- Thiếp... thiếp thấy y phục của Lạc thục dung quá... quá mức đơn giản... nên thiếp nghĩ nàng chỉ nói dối để trốn tội...
Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn tự sự ngu dốt của Tô Nhược. Mấy ngày gần đây, Tô Nhược đã lấy lại khí thế, hôm nào cũng đợi đến giờ hoàng đạo là ăn vận chau chuốt đi tìm hoàng đế. Hôm nay không hiểu thế nào nàng ta lại gặp phải Lạc Linh Chương. Mà Lạc Linh Chương cũng thật là xui xẻo. Bình thường, nàng luôn dắt theo một tên thái giám khỏe mạnh đi theo hầu, chẳng biết nay vì sao lại chỉ có một mình.
Cũng chẳng rõ là ai đụng ai trước, chỉ biết Lạc Linh Chương hiền lành không cãi nổi Tô Nhược đanh đá. Tô Nhược chưa gặp Lạc Linh Chương bao giờ. Nàng đau bệnh sớm tối nên vốn chẳng quan trọng chuyện phục trang, nhìn vào đúng là không có điểm nào giống một phi tần nhị phẩm, thế là bị Tô Nhược sai Ngọc Lăng ấn xuống đất bắt quỳ. Tô Nhược chịu ấm ức bao lâu nay không có chỗ xả, nay tìm được người trút giận, không ngờ lại trúng ngay một thục dung nương nương. May mà có Phong Thể Minh vừa đi diện thánh trở về, Lạc Linh Chương mới thoát nạn, nếu không e là đã vong mạng.
Ở bên cạnh, Tô Nhược vẫn luôn miệng lải nhải:
- Thiếp thực sự không biết đó là Lạc thục dung, mà không biết thì không có tội...
Lúc này, Phong Thể Minh đã không nhịn nổi nữa, nàng quát lớn:
- Lạc thục dung đã nói rõ thân phận với ngươi, sao ngươi lại nói là không biết? Còn nữa, cứ cho là ngươi không biết thật đi, trời lạnh thế này, ngươi ép một người ốm yếu như nàng ấy quỳ trên tuyết... còn không phải là muốn giết người hay sao?
Cũng độ này năm ngoái, Phong Thể Minh từng bị Liễu Yến Yến ỷ thế bắt quỳ ngoài hiên nhà chịu gió tuyết. Phong Thể Minh yêu ghét rõ ràng, nỗi bất công ấy nhất định vẫn chưa quên. Sự quá quắt của Tô Nhược có lẽ đã làm cho cơn giận trong lòng nàng bùng cháy trở lại.
Tô Nhược bị nói trúng tim đen, ấp úng:
- Thiếp... thiếp nào có nghĩ vậy...
Ta nhẫn nhịn Tô Nhược quá nhiều, có lẽ đã chiều hư nàng ta rồi. Ta lạnh lùng nói từng chữ rành mạch:
- Quỳ xuống!
Tô Nhược chưa từng bị ta trách mắng, không khỏi chột dạ:
- Nương nương...
Ta không đáp, chỉ trừng mắt nhìn Tô Nhược. Hai chân Tô Nhược run lên, cuối cùng cũng hạ gối quỳ xuống đất.
Chuyện này xử lý thế nào, bản thân ta cũng không biết. Nếu kẻ gây sự là ai khác, ta chỉ cần đem nộp cho hoàng hậu là xong. Nhưng kẻ này lại là Tô Nhược. Ta sợ hoàng hậu mạnh tay trừng phạt sẽ làm lỡ việc lớn của hoàng đế, nhưng nếu không báo lên hoàng hậu mà trực tiếp giao Tô Nhược cho hoàng đế xử lý thì rõ ràng là qua mặt nàng. Hoàng hậu và ta khó khăn lắm mới tạm hòa hoãn, ta không thể dại dột tự lao đầu vào chỗ chết. Chuyện dễ làm trước, chuyện khó tính sau. Ta quyết định đưa Lạc Linh Chương hồi cung rồi mới quay lại giải quyết Tô Nhược. Vậy mà kiệu còn chưa kịp nâng lên, từ phía sau đã vang lên giọng cười khanh khách:
- Ô, Cẩm Tước cung có việc gì mà nhộn nhịp thế này?