Nơi gặp gỡ là Ngự hoa viên, có thể còn có người khác nhìn thấy nên nếu chối là không gặp thì không ổn. Còn thừa nhận là có gặp nàng ta thì cũng chẳng đặng. Quả thực lúc đó ta không nàng ta đang tìm cái gì nhưng nói như thế thì càng không ổn. Có Đức phi cáo già ở đây, nói lỡ một lời thôi không chừng cũng sẽ bị nàng ta vin lấy… Thôi thì đành thuận nước đẩy thuyền.
Vô số suy tính lướt qua đầu, ta hít sâu một hơi, cố kiềm cho giọng nói khỏi run rẩy mà đáp:
“Bẩm, thần thiếp đúng là có từng gặp qua Tĩnh Tu dung ở Ngự hoa viên… Nhưng chỉ là gặp mặt chào hỏi một câu mà thôi nên không biết Tĩnh Tu dung có đang tìm kiếm vật gì hay không.”
Tĩnh Tâm Lan nghe ta nói thế, lập tức giãy nảy:
“Hòa phi! Rõ ràng lúc đó nương nương còn vặn hỏi ta đang tìm thứ gì sao giờ lại nói chỉ gặp qua thôi?”
Ta lắc đầu, đáp như đinh đóng cột:
“Tĩnh Tu dung nhớ lầm rồi. Lúc đó từ Thuận Ninh cung trở về, trời thì đang mưa, có lẽ nào ta lại dừng chân nói chuyện lâu để cho dính nước mưa? Ta nhớ rõ khi ấy hai chúng ta chỉ chào hỏi mà thôi, sau đó Tu dung đi trước, ta cũng hồi cung, nào có vặn hỏi gì. À, khi ấy cả Ngọc Nga và Đông Tú cũng có mặt, họ có thể làm chứng.”
Ngọc Nga đang đứng hầu sau lưng ta, nghe đến đây bèn bước ra trước, quỳ xuống phía sau Tĩnh Tâm Lan mà thưa:
“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và các vị nương nương, nô tỳ xin lấy đầu ra đảm bảo, sự việc đúng là như thế.”
Lúc này, Đông Tú cũng hớt hải dập đầu lia lịa:
“Vâng, đúng là như thế…”
Tĩnh Tâm Lan không ngờ đến Đông Tú dám phản lại mình, giận run cả người:
“Ngươi! Các ngươi… không đúng! Hoàng Hậu, Hòa phi nói dối! Xin hãy tin thần thiếp, lúc thần thiếp rời khỏi Ngự Hoa viên còn gặp cả Trịnh phi… Trịnh phi đứng ngay gần đó, nhất định nhìn thấy thần thiếp cùng với Hòa phi… Trịnh phi, xin hãy nói một câu công bằng cho thần thiếp…”
Hai mắt Tĩnh Tâm Lan đỏ ngầu, giàn dụa nước, hết nhìn ta oán hận lại nhìn sang Trịnh Vân Anh đầy mong đợi. Lẽ dĩ nhiên ở trong cung lâu nay, Tĩnh Tâm Lan hiểu rõ tính cách Trịnh Vân Anh thuần lương trong sáng, tuyệt đối sẽ không dựng chuyện vu hại người khác. Thường ngày ta yêu mến Trịnh Vân Anh chính là vì sự lương thiện của muội ấy, nhưng hôm nay, trong tình thế này… tính cách ấy lại làm ta lo sợ…
“Trịnh phi, muội nói thử xem.”
Triệu Lam Kiều liếc mắt nhìn Trịnh Vân Anh, khóe môi khẽ nhoẻn cười, ra vẻ rất vô tư nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao. Trịnh Vân Anh nghe nhắc tới tên thì khẽ giật mình, đưa đôi mắt tròn xoe dè dặt nhìn Triệu Lam Kiều:
“Chuyện này…”
Nhìn thấy Trịnh Vân Anh bị Triệu Lam Kiều hù dọa, Hoàng Hậu liền dịu dàng lên tiếng, vừa như động viên, vừa mang hàm ý bảo hộ:
“Muội muội đừng sợ, có Hoàng Thượng và bản cung ở đây, không có gì phải lo lắng cả.”
Mỗi lần nhìn thấy Hoàng Hậu che chở cho Trịnh Vân Anh như thế, ta đều tự hỏi vì lẽ gì mà một người như Hoàng Hậu lại đối đãi với Trịnh Phi tốt như vậy. Trịnh Vân Anh chẳng những không được sủng ái lại còn không có đầu óc. Nói về gia thế, Trịnh gia tuy vẫn còn cái danh “Tướng gia” nhưng ai nấy đều rõ một Tướng gia mà không có binh quyền thì chỉ là hữu danh vô thực. Như vậy Trịnh Vân Anh hoàn toàn không có giá trị gì đối với Hoàng Hậu còn Hoàng Hậu vốn không thích người vô dụng vậy mà lại hết lòng bảo vệ muội ấy. Sự bảo bọc của Hoàng Hậu đối với muội ấy lâu nay rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Trịnh Vân Anh rất ít khi bị nhiều người nhìn chằm chằm thế này thành thử không khỏi sợ hãi, ngập ngừng một lúc lâu mới cất tiếng:
“Muội… muội có nhìn thấy Tĩnh Tu dung và Hòa phi ở Ngự hoa viên hôm đó…”
Hai hàng lông mày Tĩnh Tâm Lan khẽ dãn ra, trên môi còn thấp thoáng nụ cười. Trái tim ta ngược lại như bị cột chặt vào một tảng đá lớn, càng lúc càng nặng nề. Ta lén nhìn sang Hoàng Hậu nhưng vẫn thấy nét mặt nàng dửng dưng như không có chuyện gì, chẳng hiểu là nàng thực đã có đối sách hay là che dấu cảm xúc quá tài tình.
Đúng vào lúc này, Trịnh Vân Anh lại nhanh chóng tiếp lời:
“Nhưng muội cũng chỉ nhìn thấy hai người chào hỏi nhau đôi câu rồi đường ai nấy đi, Hòa phi không vặn hỏi gì Tĩnh Tu dung cả.”
Nói xong liền cúi đầu không dám nhìn lên nữa.
Lòng ta nhẹ hẫng. Hai bàn tay đương nắm chặt bên dưới tay áo cuối cùng cũng có thể buông lỏng.
Tĩnh Tâm Lan không thể ngờ được Trịnh Vân Anh cũng dám nói dối vu hại nàng ta, nét mặt liền tái mét, chỉ thẳng vào Trịnh Vân Anh la lớn:
“Trịnh phi! Ngươi… ngay cả ngươi… ngươi cùng một giuộc với Chu thị kia! Các ngươi thông đồng hãm hại ta!”
Hai tiếng “Chu thị” của Tĩnh Tâm Lan khiến Hoàng Đế khẽ chau mày một cái. Động tác này rất nhỏ, nếu không phải ta đang lén lút quan sát phản ứng của hắn thì sẽ không nhận ra nổi.
Động tác nhỏ ấy người khác có thể nhìn không thấu nhưng Hoàng Hậu lại nắm bắt được ngay. Nét cười trên mặt nàng thoáng chốc tan biến như mây khói, nàng lạnh lùng đập tay xuống bàn:
“Tĩnh Tu dung, ngôn hành cẩn trọng. Đừng để bản cung phải phạt vả miệng ngươi.”
Ta thầm cười nhạo trong lòng. Tĩnh Tâm Lan giận quá hóa điên rồi hay sao? “Chu thị” là thứ nàng ta muốn gọi thì gọi à? Ngay cả Hoàng Đế còn phải kiêng dè hai chữ “Chu thị” này mà đặc cách ban cho ta phong hiệu, vậy mà nàng ta dám ngang nhiên mắng chửi như vậy, chẳng lẽ cảm thấy mình sống quá lâu rồi? Chu thị này không phải chỉ có mình ta, mà còn ám chỉ toàn bộ hoàng tộc Tùy Khâu. Nếu sau này truyền ra việc phi tử của Hoàng Đế Bách Phượng cả gan mắng chửi hoàng tộc nước khác, mặt mũi Hoàng Đế còn để chỗ nào được. Nếu quân sự Tùy Khâu đủ mạnh, mỗi việc này cũng đã đủ để khởi binh.
Triệu Lam Kiều hiểu rõ một câu buột miệng của Tĩnh Tâm Lan nghiêm trọng đến mức nào, lập tức quát lớn:
“Tĩnh Tu dung, còn không mau tạ tội?!”
Tĩnh Tâm Lan nhìn thấy Triệu Lam Kiều sa sầm sắc mặt mới ngộ ra mình đã lỡ lời, hoảng hốt dập đầu liên tục:
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, thần thiếp sai rồi! Thần thiếp lỡ lời chứ hoàn toàn không cố ý mạo phạm Hòa phi nương nương… Nhưng thần thiếp quả thực bị oan! Hoàng Thượng minh xét!”
Hoàng Đế xoa xoa thái dương, tỏ vẻ mệt mỏi:
“Bỏ đi… Cũng chẳng có gì, Hòa phi chắc cũng không để bụng đâu nhỉ?”
Ta nghe hắn nhắc đến mình lập tức cúi đầu ngoan ngoãn đáp:
“Hoàng Thượng nói phải.”
Hoàng Đế gật đầu với ta rồi uể oải ngáp dài. Liễu Yến Yến liền đưa chung trà của mình đến bên miệng hắn, nũng nịu:
“Hoàng Thượng, uống chút trà đi.”
Hoàng Đế tủm tỉm cười, thản nhiên uống chung trà mà Liễu Yến Yến vừa uống qua, lại còn khẽ nhéo yêu gò má nàng ta một cái khiến cho gương mặt xinh đẹp tựa thiên tiên của Liễu Yến Yến lập tức xuất hiện một rặng mây hồng. Hai người tình ý thắm thiết làm cho người khác nhìn vào không khỏi ngưỡng mộ.
Trước cảnh tượng hoàn toàn lạc đề ấy, Hoàng Hậu chỉ cười khẽ, nhẹ nhàng chuyển chủ đề trở về chỗ Tĩnh Tâm Lan:
“Ban nãy Tĩnh Tu dung nói rằng có nhân chứng, nhưng xem ra đã có chút nhầm lẫn rồi.”
Tĩnh Tâm Lan sợ đến méo xệch cả miệng, khổ sở nói:
“Thần thiếp… Thần thiếp bị oan… Tên hộ vệ kia rốt cuộc mặt mũi thế nào, thần thiếp còn không rõ, sao thần thiếp có thể…”
Triệu Lam Kiều hẳn cũng nhận ra Tĩnh Tâm Lan đã rơi vào hoảng loạn, liền đỡ lời:
“Thực ra thần thiếp cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Gã hộ vệ làm nhiệm vụ canh cổng hoàng thành, còn Tĩnh Tu dung lại ở trong hậu cung. Hai người như thế gặp nhau đã khó, huống hồ gì lại có tư tình?”
Dương Quý cơ vốn yên lặng từ đầu, giờ cũng cười cười châm biếm:
“Thần thiếp thì lại không cho là vậy. Người đã có lòng, thực sự không có việc gì là không thể. Ví như một ngày Huệ Đàm cung có biết bao nhiêu cung nữ, thái giám ra vào. Đâu thể nào kiểm mặt từng người nhỉ?”
Triệu Đức phi cười lạnh:
“Ồ, bản cung cảm thấy hình như Quý cơ rất tỏ tường những việc thế này, phải không?”
Dương Quý cơ chột dạ, vội vàng phân bua:
“Thần thiếp chỉ suy đoán vậy thôi…”
“Thì ra là suy đoán sao? Bản cung thấy suy đoán này thật sự rất hợp lý. Phải chăng Quý cơ đã tự mình tính toán nhiều lần trong đầu?”
Dương Quý cơ vốn không phải đối thủ của Triệu Lam Kiều, miệng lưỡi đanh đá nhưng tâm tư lại chẳng đủ sắc sảo, mới mấy câu đã chống đỡ không nổi, khéo còn mang họa vào thân. Hoàng Hậu để Dương Quý cơ có mặt chẳng qua vì muốn mượn cái miệng nàng ta một chút nhưng hóa ra lại uổng công, trên mặt hơi lộ nét bất đắc dĩ.
Ngay chính lúc Triệu Lam Kiều đang định thừa thắng xông lên thì Hoàng Đế lại bất thần lên tiếng:
“Tĩnh Tu dung, chiếc khăn này nàng tự tay làm sao?”
Tĩnh Tâm Lan hoảng hốt đáp:
“Dạ phải… thần thiếp vốn muốn tặng nó cho Hoàng Thượng…”
“Vậy sao…”
Hoàng Đế cười nhàn nhạt, với lấy chiếc khăn từ tay Xuân Linh, chầm chậm nói:
“Trẫm nhớ Tu dung từng tặng trẫm vài cái túi thơm và khăn tay, nhưng chưa từng thấy qua loại mẫu thêu kì lạ này.”
Mặt Tĩnh Tâm Lan trắng bệch, nàng ta cúi đầu lí nhí đáp:
“Thần thiếp thấy… Hoàng Thượng yêu thích chiếc túi thơm của Hòa phi… cho nên… nghĩ Hoàng Thượng sẽ vừa ý những hình thêu đặc biệt…”
Ta hơi giật mình. Căn nguyên chuyện này sao lại dính dáng tới ta? Lén nhìn qua chỗ Hoàng Đế, ta lại giật mình thêm một lần nữa, chiếc túi thơm vụng về của ta vẫn đang chễm chệ treo ở trên thắt lưng Hoàng Đế.
“Thì ra là vậy.”
Hoàng Đế hỏi đến đấy, dường như đã được đáp án như ý bèn quẳng chiếc khăn lại cho Xuân Linh, ngả người vào tấm đệm sau lưng, che miệng ngáp.
Hoàng Hậu nhìn bộ dạng lười nhác của Hoàng Đế, mỉm cười trìu mến.
“Thần thiếp lại nghĩ đôi chim ưng này thực ra có hàm ý sâu xa.”
Hoàng Đế nhướn mày:
“Hoàng Hậu nghĩ vậy sao?”
“Xuân Linh, ngươi nói đi.”
Cung nữ Xuân Linh được lệnh của Hoàng Hậu bèn bước đến trước, cúi mình thưa:
“Bẩm, theo như nô tỳ điều tra được thì gã hộ vệ kia tên chỉ có một chữ: Ưng.”
“Là Ưng sao?” Hoàng Đế vẫn cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo như băng. “Song ưng tại thiên… Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu… Thật là có ý vị.”
Mồ hôi trên trán Tĩnh Tâm Lan túa ra, thoáng chốc đã làm bết cả phần tóc mái trước trán. Nàng ta run rẩy, lắc đầu nguầy nguậy:
“Không phải… thần thiếp không biết hắn tên gì cả… thần thiếp chỉ tình cờ chọn mẫu thêu đó mà thôi… Thần thiếp vào cung đã ba năm, không hề rời hậu cung một bước, làm sao biết được ở cổng thành có một gã hộ vệ tên Ưng?!”
Triệu Lam Kiều nhấp một ngụm trà, chợt reo như sực nhớ ra việc gì đó:
“À, Tĩnh Tu dung nói cũng có lý lẽ đấy. Nếu thần thiếp nhớ không lầm thì hộ vệ canh cổng hoàng thành mỗi năm thay một đợt. Tĩnh Tu dung vào cung đã ba năm, gã hộ vệ kia thì chỉ vừa mới đến năm nay, dễ gì quen biết được.”
Hoàng Hậu bình thản mỉm cười:
“Vậy nếu như hai người đã quen nhau trước từ lâu thì sao?”
Triệu Lam Kiều hơi biến sắc:
“Ý của nương nương là…”
“Đức phi có điều chưa rõ rồi, tên hộ vệ này thực ra mang họ Tĩnh.”
Hoàng Hậu khẽ cười, thản nhiên nhấp một ngụm trà thấm giọng cứ như không hề nhận ra câu nói của mình đã khiến những người ở đây chấn động đến mức nào.
Ngay cả ta cũng không tin nổi vào tai mình. Tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện thêm họ Tĩnh ở đây? Sự việc này rốt cuộc là như thế nào?
Hoàng Hậu điềm nhiên nói tiếp:
“Nguồn gốc của tên hộ vệ này thực là bi thương. Hắn vốn là cô nhi trôi dạt ở Tây Lạt được Tĩnh Tổng đốc thu nhận làm gia nô trong nhà. Qua nhiều năm, thấy hắn chăm chỉ trung thành, Tĩnh Tổng đốc thương tình ban cho họ Tĩnh để hắn quản lý một nhóm gia đinh, chuyên làm nhiệm vụ trông coi bảo vệ phủ Tổng đốc. Năm Quang Nhật thứ hai, Triệu Tướng dời doanh trại chính đến Tây Lạt, tiến hành chiêu mộ thêm binh lính. Tĩnh Ưng muốn kiến công lập nghiệp nên đã cầu xin Tĩnh Tổng đốc cho mình đầu quân cho Triệu Tướng. Tĩnh Ưng phấn đấu hết mình, lại có sự cất nhắc của Tĩnh Tổng đốc cho nên rất nhanh đã lên được chức thống lĩnh một tiểu đoàn bộ binh. Sau đó phía Nam dấy lên nội loạn, Tĩnh Ưng được cử đi bình định phản quân, tuy rằng chiến thắng trở về nhưng một chân bị thương, không thể đi lại bình thường nữa. Tĩnh Tổng đốc nhớ tình xưa, muốn đón hắn về quản lý việc trong phủ, nhưng Tĩnh Ưng từ chối, cuối cùng Triệu Tướng vì muốn đẹp lòng Tĩnh Tổng đốc nên đã cất nhắc hắn vào cung làm Cẩm Y vệ. Bất quá vì có tật ở chân nên chỉ được gác cổng thành mà thôi.”
Chuyện đời Tĩnh Ưng vốn đã thương tâm, qua giọng kể nhẹ nhàng của Hoàng Hậu lại càng thêm thấm thía. Hoàng Hậu chỉ kể qua thân thế của hắn như vậy, nhưng mọi người đều hiểu ra câu chuyện phía sau.
Một đứa trẻ côi cút được nhà quan lớn nhận nuôi, khi ở trong phủ đã nảy sinh tình cảm với vị tiểu thư nhà ấy, vì tình cho nên không ngại hiểm nguy dấn thân nơi sa trường, mong làm nên sự nghiệp để môn đăng hộ đối với người trong mộng. Đáng tiếc, khi hắn trở về thì người trong mộng đã thành phi tử trong chốn thâm cung, còn hắn dù cho thân thể tật nguyền, lòng vẫn muốn ở gần người xưa được chút nào hay chút ấy nên đã từ bỏ chức quản sự phủ Tổng đốc mà vào cung làm một tên hộ vệ canh cổng tầm thường. Tình yêu cao thượng như thế thật khiến người ta không khỏi đau lòng. Nhất là ở nơi hậu cung thiếu thốn chân tình, mối tình thâm của Tĩnh Ưng làm ai nấy đều bùi ngùi.
Bầu không khí lắng xuống.
Tĩnh Tâm Lan ngơ ngác một lúc như cố gắng lục lọi trí nhớ của mình, hồi sau mới hoảng loạn khóc lên:
“Không… không phải là như vậy… Dù hắn từng ở trong Tĩnh phủ, nhưng hắn chỉ là một tên gia nô, thần thiếp làm sao có thể qua lại với một tên gia nô cơ chứ!”
Tĩnh Tâm Lan không phải một nữ tử vô tri, nói đến đây thần trí nàng ta đã sáng suốt ra mấy phần, liền đưa tay lau nước mắt, kiên quyết nói:
“Nếu Hoàng Hậu nương nương không tin, vậy xin hãy cho gọi hắn vào đây đối chứng với thần thiếp. Nếu quả có tư tình, thế thì nhất định còn phải có vật định tình khác chứ, đâu thể chỉ có một cái khăn tay đó được. Còn có ngày xưa, thần thiếp thích thứ gì, ghét thứ gì, cả những chuyện lúc nhỏ… Nếu hắn là tình lang của thiếp thì phải biết việc đó. Thiếp muốn đối chứng với hắn!”
Lời nói của Tĩnh Tâm Lan cũng rất có lý. Chuyện gian tình như vậy, nếu không phải bắt được ngay trên giường thì rất khó chứng minh. Ta lặng lẽ nhìn qua chỗ Hoàng Hậu, thấy mặt nàng chẳng có biểu cảm gì, thậm chí còn gật đầu đồng thuận:
“Tĩnh Tu dung nói phải. Thế thì thử truyền Tĩnh Ưng vào đây xem sao. Ý Hoàng Thượng thế nào?”
Nét mặt Tĩnh Tâm Lan vừa sáng lên một tia hi vọng mới, thì đúng lúc đó, từ bên ngoài có một thái giám hối hả chạy vào, hổn hển thưa:
“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu… Tên đó… Tên Tĩnh Ưng đó đã cắn lưỡi tự sát rồi!…”
“Cái gì?!”
Tin này chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang. Tĩnh Tâm Lan thét lên một tiếng, thân mình nhổm lên như thế muốn xông tới chỗ thái giám vừa báo tin kia mà hỏi cho rõ, nhưng rồi lại đổ sụp xuống tại chỗ, hai mắt trợn trừng, nói không nên lời.
Thái giám kia kinh hãi thưa:
“Chúng nô tài đã cố gắng cứu chữa, nhưng Tĩnh Ưng mất máu quá nhiều… thực sự đã chết rồi… Trước khi tự vẫn, hắn còn nói…”
Thấy tiểu thái giám kia sợ sệt chẳng dám nói hết câu, trên mặt Hoàng Đế xuất hiện một tia thích thú. Hoàng Hậu liền hỏi:
“Hắn nói cái gì? Ngươi cứ nói đi.”
“Bẩm, hắn nói: Tội lỗi đều ở mình ta, là tự ta si tâm vọng tưởng, không liên quan gì đến A Lan.”
Thái giám truyền lời xong cũng biết lời kia kinh hãi thế tục đến nhường nào, dù chẳng phải là lời của hắn nhưng vẫn vội quỳ xuống dập đầu liên tục.
Sự việc đến đây đã quá rõ ràng rồi.
“A Lan? Ồ, cách gọi này thật tình tứ làm sao!”
Dương Quý cơ làm bộ trầm trồ.
“Còn không phải ư? Đến chết cũng vẫn muốn bảo vệ tình nhân… Thật khiến người ta cảm động mà…”
Liễu Thục phi thở dài, yểu điệu đưa khăn tay lên chấm chấm trên mi mắt ra chiều thương tâm lắm.
Chén Thanh Thủy canh hôm trước đã hại Liễu Yến Yến điêu đứng một phen, làm sao nàng ta lại không ôm hận. Liễu Yến Yến quả nhiên không nhịn nổi nữa đã bắt đầu thêm dầu vào lửa.
Hoàng Đế thấy Liễu Yến Yến rơi lệ, dầu đang lười biếng cũng phải đau lòng vỗ về:
“Yến Yến của trẫm ngoan, đừng khóc…”
Liễu Yến Yến được dỗ dành, thút thít thêm mấy tiếng thì nín hẳn, ra vẻ rất nghe lời Hoàng Đế. Đôi mắt hạnh ướt át lướt qua mọi người một lượt, dừng lại trên chiếc khăn tay vẫn đang được Xuân Linh bưng trên khay gỗ.
“Thiếp muốn xem chiếc khăn đó một chút, ban nãy nhìn chưa rõ…”
Liễu Yến Yến dựa đầu vào vai Hoàng Đế, hệt như trẻ con làm nũng.
Hoàng Đế phì cười, xoa đầu nàng ta:
“Có cái gì đâu mà xem.”
Dù miệng nói thế nhưng hắn vẫn ra hiệu cho Xuân Linh dâng khăn đến.
Liễu Yến Yến cầm chiếc khăn lên xem qua xem lại một lượt, như vô ý ngâm nga:
“Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu… Tại địa nguyện vi liên lý chi… Tâm Lan niệm quân… Tâm Lan niệm quân… Bốn chữ này nghe thôi cũng thấy đau lòng rồi. Thâm tình sâu nặng như thế, một người ở hậu cung, một người ở cổng thành, đúng là vô duyên mà. Cùng ở trong Hoàng thành, thế mà lại chẳng thể nhìn thấy nhau, chỉ có thể gửi tâm tình vào một chiếc khăn này…”
Vốn ta đang nghĩ không biết Liễu Yến Yến tính nói mấy lời thương tâm giả dối này đến khi nào thì nàng ta đột nhiên đổi giọng lạnh lùng, nhìn thẳng vào Tĩnh Tâm Lan mà mắng:
“Nếu ngươi đã có ý trung nhân thì ba năm trước đừng nên nhập cung mới phải! Hoàng Thượng nhân từ, chỉ cần ngươi nói ra chắc chắn người sẽ không ép uổng ngươi, không chừng lại còn tác thành cho các ngươi nữa đấy! Cớ sao lại miễn cưỡng vào cung, để rồi gây ra tội nghiệt như vậy?”
Tĩnh Tâm Lan đã khóc đến khàn cả giọng, lại thấy Liễu Yến Yến thêm dầu vào lửa liền cuống quýt muốn biện giải:
“Thần thiếp không có… thần thiếp thực chẳng có tư tình gì với ai… Từ trước đến nay thần thiếp luôn toàn tâm toàn ý với Hoàng thượng… Có người hãm hại thần thiếp…”
Nói đoạn, Tĩnh Tâm Lan quay sang túm lấy tỳ nữ Đông Tú, vừa khóc vừa đánh nàng ta:
“Nhất định là ngươi! Chỉ có ngươi thôi! Ngươi trộm đồ của ta, vu hại ta!”
Nhìn thấy cảnh tượng lỗ mãng như vậy, Liễu Yến Yến bĩu môi, vứt chiếc khăn xuống đất, khinh miệt nói:
“Huệ chất lan tâm, cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Chiếc khăn ngọn nguồn của mọi sự phiền phức kia rời tay Liễu Yến Yến bay lượn một vòng trong không trung, cuối cùng đáp xuống dưới chân ta. Ta cúi đầu chăm chú nhìn nó một lát, chợt phát hiện khoảng cách từ viền khăn đến chữ “quân” trong câu “Tâm Lan niệm quân” hơi xa hơn những chi tiết khác trên khăn, thành ra có chút không cân đối, dường như còn đương thiếu một chữ nữa. Có lẽ Tĩnh Tâm Lan muốn thêu mấy chữ “Tâm Lan niệm quân vương” để bày tỏ lòng thương nhớ với Hoàng Đế, nhưng còn thiếu một chữ “vương” thì đã bị Đông Tú nhanh tay trộm mất. Thiếu đi một chữ, ý nghĩa sẽ rất khác biệt. Hẳn vì vậy mà nàng ta mới hốt hoảng đi tìm như thế.
Hoàng Hậu thở dài:
“Người đâu, giữ Tĩnh thị lại, đừng để nàng ta náo loạn trước long nhan.”
Cách xưng hô đã thay đổi, người nào cũng hiểu rõ: Tĩnh Tâm Lan xong xuôi rồi.