Ánh mắt Dung mẫu khiến Dung Hoan lộ ra vẻ tự giễu, kèm theo cả nụ cười có chút tuyệt vọng.
Nụ cười này khiến Dung mẫu run sợ.
Bà đang nghĩ điều gì vậy? Đây chính là cô con gái mà bà luôn tự hào và kiêu ngạo.
“Hoan Nhi, nương không phải...”
Dung Hoan lắc đầu, ngăn lời Dung phu nhân: “Nương, Hoan Nhi hiểu, người không cần nói nhiều.”
Nàng vừa nói vừa rơi nước mắt: “Thực ra, con gái làm sao bằng lòng làm chuyện đó chứ, chỉ là...”
Không thể không nói, Dung Hoan thực sự là một tuyệt sắc giai nhân, dung mạo của nàng có thể không phải là nổi bật nhất, nhưng khí chất và đôi mắt long lanh kia đẹp như mẫu đơn kiều diễm, khiến người ta nhìn thấy mà yêu thương.
Đáng tiếc, một bông hoa xinh đẹp như vậy lại phải chết héo trong phủ Thái tử.
Nghĩ đến chuyện này, Dung mẫu không khỏi xót xa. Bà khóc nấc lên: “Con gái của ta...”
“Thực sự không còn cách nào khác sao?”
“Nương, con hiểu rõ thân thể của mình.” Dung Hoan cười khổ: “Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì con cũng sẽ không muốn người tới đây một chuyến thế này đâu.”
Hơn nữa, nàng cũng đã chiếm đoạt một thứ không thuộc về mình quá lâu rồi, đã đến lúc phải trả lại.
Những điều thân thể này phải chịu chắc chính là báo ứng.
Nhưng Dung Hoan không thể nói cho Dung mẫu nghe những lời này.
“Hoan Nhi...”
Dung mẫu nhìn thấy biểu cảm của con gái thế này thì cũng đoán được là Dung Hoan có lẽ không vượt qua nổi, trong lòng bà rất buồn bã, nhưng vẫn cố gắng hỏi điều đang vướng mắc trong lòng: “Vậy lần này con lén bảo người gọi nương tới đây, là có... tính toán gì?”
Đây là điều mẹ Dung nghĩ mãi không ra.
Thực ra Dung phủ cũng biết rõ tình trạng sức khỏe của Dung Hoan, từ khi Dung Hỷ biết chuyện này thì vẫn luôn muốn tới thăm tỷ tỷ của mình. Dung mẫu khuyên con gái út mãi không được, nên đã nói chuyện này với Dung Hoan.
Theo lý mà nói, con gái lớn và con gái út của bà hơn kém nhau bảy tuổi, từ sau khi con gái út sinh ra thì Dung Nhi đã chăm sóc muội muội của mình vô cùng chu đáo, phải nói là toàn tâm toàn ý. Nếu như Dung Hỷ muốn tới thăm thì Dung Hoan phải vô cùng hoan nghênh mới phải.
Dung không biết tại sao mà lá thư thăm hỏi của Dung mẫu lại bị người của phủ Thái tử trả về. Bà vυ" Hoàng thị chăm sóc Dung Hoan cũng là tỳ nữ năm xưa của Dung mẫu lại âm thầm gửi cho Dung mẫu một bức thư.
Nội dung bức thư rất ngắn gọn, ý tứ khó hiểu, đại ý là Dung Hoan rất nhớ mẫu thân, hy vọng mẫu thân có thể bớt thời gian tới phủ Thái tử một chuyến, nhưng tốt nhất là đừng để người khác biết chuyện này.
Dung mẫu mặc dù không hiểu con gái lớn làm vậy là có ý gì, nhưng cũng có thể đoán ra được mấy phần. Địa vị và sức khỏe của Dung Hoan ở phủ Thái tử có thể tồi tệ hơn bà nghĩ.
Dung mẫu lại một lần nữa cảm thấy đau lòng bởi vì chuyện địa vị của nhà họ Dung mà khiến con gái lớn của mình phải chịu khổ.
Dung mẫu lập tức đến phủ Thái tử, cũng không nói cho con gái nhỏ của mình biết.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy gương mặt xanh xao ốm yếu của Dung Hoan, Dung mẫu liền biết, con gái mình đã như đèn cạn dầu rồi.
Phủ Thái tử có rất nhiều việc, cả đối nội lẫn đối nɠɵạı, Dung Hoan làm thái tử phi mặc dù được danh hiệu tôn quý nhưng lại tiều tụy không ít. Thân thể vốn đã yếu ớt của nàng càng thêm tàn tạ.
Tàn tạ đến chết.
Thực ra, dựa vào tính cách của Dung Hoan thì không nên như thế này.
Năm đó, cũng bởi vì biết rõ tính cách cứng cỏi quật cường của Dung Hoan nên Dung Tương mới có thể không quan tâm đến nàng cầu xin mà bán con gái cầu vinh, đưa Dung Hoan tới phủ Thái tử.
Dung Tương tự xưng cả đời thần cơ diệu toán, nghĩ con gái mình có thể yên ổn sống được ở Đông Cung.
Cho dù bị chà đạp vẫn có thể kiên cường mà sống tiếp.
Nhưng Dung mẫu là người từng trải, làm sao có thể không hiểu tâm tư con gái mình cơ chứ.
“Hoan Nhi... Con nghe nương khuyên một câu, Bảo Nhi còn nhỏ, cần có mẫu thân...”
Bảo Nhi là nhũ danh của hoàng thái tôn.
Nghe thấy mẫu thân nhắc tới con trai, gương mặt tiều tụy của Dung Hoan rốt cuộc cũng lóe lên một chút thần thái.
Nàng nắm chặt tay Dung mẫu, sức lực lớn đến mức khiến Dung mẫu hơi nhíu mày.
“Hoan Nhi...”
“Nương, hôm nay con tìm ngài tới thực ra là vì chuyện của Bảo Nhi.”
Dung mẫu ngẩn ra.
Bà còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Dung Hoan đã đột nhiên xốc chăn lên, sau đó xuống giường, quỳ xuống.
Động tác nhanh chóng và dứt khoát, không giống người bị bệnh lâu ngày, khiến Dung mẫu không kịp phản ứng.
“Hoan Nhi, con muốn làm gì? Mau đứng lên!” Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, sắc mặt Dung mẫu trắng bệch: “Con muốn mẫu thân tổn thọ à?”
Dung Hoan nghe vậy thì cả người hơi run lên, đôi mắt đẹp tràn đầy nước mắt.
Nàng nhìn Dung mẫu.
Ánh mắt đó khiến bàn tay Dung mẫu đang vươn ra định đỡ nàng dừng lại giữa không trung, đồng thời trong lòng cũng lộ ra một dự cảm không ổn.
“Hoan Nhi, con...”
“Mẫu thân, cả đời này Hoan Nhi chưa cầu xin người chuyện gì, nhưng lần này xin người cho Hoan Nhi được tùy hứng một lần. Xin mẫu thân thương xót cho đứa cháu nɠɵạı đáng thương sắp không còn nương nữa mà che chở cho thằng bé!”