Sao Tự Cẩm lại ăn nói không giữ mồm giữ miệng như vậy.
Không đúng, Trương Phi? Trương Phi là cái dạng gì?
Trong thoại bản miêu tả Trương Phi, là "thân dài tám thước, mặt mày dữ tợn, hàm én râu hổ, tiếng nói như sấm, khí thế như ngựa phi!
Nghĩ đến cảnh Trương Phi ở trên sân khấu hét lớn dọa chết Hạ Hầu Kiệt, Chu Dận càng không biết nên nói cái gì cho phải: Quan điểm thẩm mĩ này của Tự Cẩm có phải có chút méo mó hay không? Chuyện gì xảy ra với Hứa nhị tiểu thư của phủ An Quốc Công vậy?
Ông đang muốn mở miệng dông dài giáo dục nữ nhi, Chu Tự Cẩm lại không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nàng cầm chén trà lên, uống một hơi hết sạch nước trà còn lại trong chén, sau đó nhìn về phía Chu Dận: "Phụ thân, trong cung muốn tuyển phi cho Thái tử phải không ạ?"
Chu Dận hít một hơi thật sâu, biết nóng vội cũng không ổn, thẩm mỹ của khuê nữ có thể thay đổi từ từ, không thể sốt ruột.
Ông đưa tay cầm lấy chén trà đã cạn của Chu Tự Cẩm, lại rót thêm trà cho nàng, lúc này mới nói: "Đã có ý chỉ ban xuống. Gia đình có tước vị cùng với các quan viên từ tứ phẩm trở lên, chỉ cần nữ nhi từ mười bốn đến mười sáu tuổi chưa có hôn phối đều có thể tham gia thi tuyển."
Chu Dận đưa chén trà qua cho Chu Tự Cẩm, vẻ mặt nghiêm túc: "Tự Cẩm, thâm cung sâu như biển, phụ thân không có ý định đưa con vào cung tham gia tuyển chọn."
Chu Tự Cẩm chớp mắt, ánh mắt trong suốt sáng rõ: "Phụ thân, hình như Hứa nhị tiểu thư của phủ An Quốc Công vào kinh, con muốn đi gặp nàng ấy."
Chu Dận rất lo lắng, sợ Chu Tự Cẩm náo loạn muốn tham gia thi tuyển, vốn đang bày trận sẵn sàng chờ đợi, ai ngờ Chu Tự Cẩm không ầm ĩ muốn vào cung tham gia tuyển tú, mà chỉ yêu cầu muốn đi thăm Nhị tiểu thư phủ An Quốc Công, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Con viết bái thiếp đi, ta bảo Tôn ma ma đưa đến phủ An Quốc Công."
Không phải là tiến cung tham gia tuyển tú là tốt rồi.
Ông cũng không muốn đưa nữ nhi vào nơi đầm rồng hang hổ như hậu cung đâu.
Mắt thường cũng có thể thấy được Chu Dận như trút được gánh nặng, trong lòng Chu Tự Cẩm cười thầm, nói: "Phụ thân, phủ An Quốc Công ở ngay phố Sư Tử."
Chu Dận lấy từ bên trong hộp gỗ tử đàn ra một tờ bái thiếp đưa cho Chu Tự Cẩm: "Con tự viết đi!"
Chu Tự Cẩm suy nghĩ một chút rồi mới cầm bút lên viết bái thiếp, sau khi niêm phong xong thì đưa cho Chu Dận.
Chu Dận kêu Tôn ma ma vào, ở trước mặt Chu Tự Cẩm đưa cho Tôn ma ma, phân phó: "Đây là bái thiếp của Đại tiểu thư gửi cho Hứa nhị tiểu thư phủ An Quốc Công, ngươi lập tức ngồi xe ngựa vào thành, tự mình đi đưa qua phủ An Quốc Công."
Sau khi Tôn ma ma cầm bái thiếp rời khỏi phòng, Chu Dận mỉm cười nhìn Chu Tự Cẩm: "Lần này đã yên tâm chưa?"
Chu Tự Cẩm mím môi cười, đứng dậy phúc thân: "Đa tạ phụ thân."
Lúc này gã sai vặt tới hỏi có muốn dọn cơm hay không, Chu Dận liền nói: "Tự Cẩm, con ở lại dùng cơm cùng với phụ thân đi."
Lại dặn dò gã sai vặt: "Đi nói với phu nhân một tiếng, nói là Đại tiểu thư dùng cơm ở chỗ ta."
Cơm rất nhanh đã được dọn lên, sáu món một canh, có chay có mặn.
Chu Dận cùng nữ nhi vừa mới đoàn tụ, có tâm lý muốn bù đắp, có thể nói là hòa ái dễ gần, sau khi Chu Tự Cẩm ăn hết một chén cơm, đích thân ông lại lấy thêm cho nàng chén thứ hai, vẻ mặt còn vô cùng từ ái nói: "Tự Cẩm, con gầy quá, ăn nhiều một chút mới tốt."
Chu Tự Cẩm mặt không chút thay đổi ngẩng đầu lên nhìn, sau đó đưa tay nhéo nhéo hai cái má phúng phính của mình.
Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề đều rất mảnh khảnh, một người là mặt trái xoan, người kia cũng là mặt trái xoan, đều rất xinh đẹp, chỉ có nàng là có một khuôn mặt tròn mũm mĩm.
Chu Dận: "..."
Ông rất chân thành nói: "Tự Cẩm, khi phụ thân còn bé mặt cũng tròn, con giống với phụ thân."
Chu Tự Cẩm không để ý tới ông, nhưng vẫn tiếp tục ăn.
Dùng xong cơm tối, lúc này Chu Tự Cẩm mới cầm một hộp trà cống phẩm Mân Châu mà Chu Dận đưa quay về nội viện.
Phu nhân Trung Thuận bá ở lại chỗ Chu phu nhân dùng cơm tối.
Dùng cơm xong, Chu Thiến Hề dẫn các tỷ muội đi đến lầu nhỏ trong vườn, trong noãn các chỉ còn lại hai tỷ muội là Trung Thuận bá phu nhân và Chu phu nhân.
Trung Thuận bá phu nhân có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đưa tay gõ lên trán Chu phu nhân một cái, oán hận nói: "Muội muội, một thứ nữ không lên được mặt bàn, sao muội có thể dung túng như thế? Về sau đừng để cho nàng ta lại gần em rể nữa. Đây đều là con của tiểu thiếp, một hai người đều không lên được mặt bàn, còn muốn bò lên trên, đạp cho nàng một cước xuống dưới..."
Trong lòng Chu phu nhân không cho là đúng, nhưng biết trưởng tỷ mình có chút cố chấp, bưng chén trà lên nhấp một ngụm, chỉ mỉm cười nghe Trung Thuận bá phu nhân nói, đợi cho Trung Thuận bá phu nhân nói mệt rồi, lúc này mới tự mình dâng chén trà lên: "Đại tỷ, người nếm thử xem trà này thế nào?"
Trung Thuận bá phu nhân đang nói đến khô cả họng, nhận lấy chén trà uống một hớp, nếm thử thấy trà ngon, liền nói: "Trà này... là trà cống phẩm Mân Châu phải không?"
Chu phu nhân mỉm cười: "Đúng vậy, là bệ hạ ban thưởng cho Tử Thừa."
Trung Thuận bá phu nhân nghe vậy, trong lòng vô cùng chua xót, chua chát nói: "Em rể rất được bệ hạ tin tưởng."
Bây giờ vị trí Lại bộ thượng thư đang trống, mặc dù Chu Dận chỉ là Lại bộ thị lang, nhưng ông đang chấp hành quyền của thượng thư, sớm muộn gì cũng sẽ thăng chức lên Lại bộ thượng thư, nhập các làm tể tướng ở trong tầm tay, quả nhiên là sự nghiệp thăng tiến.
Lại nghĩ đến trượng phu không có chí tiến thủ của mình, chỉ biết lôi những thứ hôi hám bẩn thỉu lên giường, trong lòng Trung Thuận bá phu nhân vô cùng tức giận, trầm mặc một lúc mới nói: "Thứ nữ kia của muội năm nay là cập kê, Tưởng Củng bàng tuổi nàng, hai nhà chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối, không bằng định ra hôn sự này cho bọn chúng đi!"
Nếu Chu Dận đã yêu thương Chu Tự Cẩm, vậy để thứ tử Tưởng Củng nhà bà ta lấy Chu Tự Cẩm, như vậy Chu Dận không thể không giúp Trung Thuận bá, hơn nữa cũng có thể giúp nữ nhi của mình bớt đi một đối thủ vào cung tham gia tuyển tú.
Chu phu nhân nghe vậy, ngước mắt lên nhìn về phía Trung Thuận bá phu nhân.
Trung Thuận bá phu nhân tức giận nói: "Chẳng qua chỉ là một thứ nữ, đích mẫu như muội còn không làm chủ được hay sao?"
Thấy Chu phu nhân im lặng không nói gì, Trung Thuận bá phu nhân liền bắt đầu tố khổ: "Muội muội, muội không biết thời gian này ta khổ sở biết bao nhiêu đâu, ngoài mặt thì vẻ vang, thế nhưng bên trong túi tiền sớm đã rỗng tuếch, của hồi môn của ta muội cũng biết, mấy năm nay chi tiêu cũng gần hết, nếu tỷ phu muội lại không chiếm được chuyện tốt, một nhà chúng ta phải đi uống gió Tây Bắc mất."
Nói xong, ngay cả bà ta cũng cảm động, ánh mắt chua xót, cầm khăn lau lau nước mắt, nói tiếp: "Hiện nay muội phu đang quản lý Lại bộ, lại rất được bệ hạ tin tưởng, an bài cho tỷ phu muội một chức vụ, đối với người khác mà nói thì khó như lên trời, nhưng với muội phu mà nói, chẳng qua chỉ là một câu nói của muội phu mà thôi."
"Nếu muội không tiện ra mặt, không bằng để cho Tưởng Củng cưới Chu Tự Cẩm, chúng ta thân càng thêm thân, đánh gãy xương thì còn liền gân, muội phu làm sao có thể không giúp đỡ?"
Chu phu nhân đã sớm biết Trung Thuận bá phu nhân là muốn Chu Dận giúp Trung Thuận bá tìm một chức quan béo bở, bởi vậy mới đưa ra đề nghị kết thân, lập tức nói: "Đại tỷ, Tử Thừa nói, hôn sự của đại cô nương nhà chúng ta, ông ấy làm phụ thân muốn đích thân xem xét."
Trung Thuận bá phu nhân ngừng khóc, đôi mắt sắc bén hướng về phía Chu phu nhân: "Không phải muội phu có ý muốn đưa Chu Tự Cẩm vào cung tham gia tuyển tú chứ?"
Chu phu nhân thấy trưởng tỷ lòng nghi ngờ quá nặng, không khỏi nở nụ cười: "Đại tỷ người yên tâm, Tử Thừa chưa bao giờ có ý nghĩ này."
Trượng phu của bà tự có khí phách, sẽ không để nữ nhi vào cung tham gia tuyển tú, dùng đôi vai gầy yếu của nữ nhi gánh vác trách nhiệm hưng thịnh của gia tộc.
Trung Thuận bá phu nhân nửa tin nửa ngờ: "Muội phu từ trước đến nay tâm tư thâm trầm, muội làm sao biết hắn đang suy nghĩ cái gì? Ta cũng nghe nói thứ nữ kia của muội cầm kỳ thư họa không tệ, lại nhìn phong thái cử chỉ kia xem, rõ ràng là được tận tâm dạy bảo qua, còn có chi tiêu ăn mặc kia, thấy rõ ràng là được nuông chiều mà ra, chẳng lẽ muội phu không phải cố ý bồi dưỡng nó?"
Chu phu nhân im lặng không nói.
Chuyện lúc trước Chu Tự Cẩm làm tỳ nữ của phủ An Quốc Công ở Tây Bắc Trạch Châu, Chu Dận đã giấu kín không kẽ hở, người trong phủ biết chuyện cũng không nhiều, thậm chí Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề cũng không biết, người ngoài càng không cần phải nói, bà đương nhiên cũng sẽ không nói ra chuyện đó với đại tỷ.
Trung Thuận bá phu nhân ở chỗ Chu phu nhân không có được bất kỳ hứa hẹn gì, nhưng cũng không nản lòng.
Đường này không thông, bà ta còn có biện pháp khác.
Làm tổn hại danh tiết của một cô nương, sau đó sẽ hạ thấp địa vị, mời bà mối ra mặt, cầu hôn cô nương này cho thứ tử, đối với bà ta mà nói, chuyện như vậy thật quá đơn giản.
Bà ta có hai thứ nữ không chịu khuất phục, chính là bị bà ta gả ra ngoài như vậy đấy.
Sáng mùng hai tết, cả nhà Chu phủ cùng nhau dùng bữa sáng ở noãn các.
Dùng bữa sáng xong, bái thiếp chúc tết lần lượt được đưa tới liên tục, Chu Dận thì gặp nam khách, Chu phu nhân thì gặp nữ quyến, Chu Phán Hề ngại náo nhiệt, liền lặng lẽ kéo Chu Tự Cẩm chạy ra ngoài, hai tỷ muội cùng nhau đi vào trong vườn.
Bên ngoài gió bấc rít gào, nước đóng thành băng, suối nước nóng bên trong lầu nhỏ ở hậu viện lại bốc hơi nóng.
Chu Tự Cẩm ngâm mình trong hồ nước nóng, khoan khoái thở ra một hơi.
Chu Phán Hề bước lại gần, dựa vào vách đá xanh ngâm mình ở trong hồ, cũng thở ra một hơi, nói: "Tứ đệ cùng phụ thân tiếp khách, Nhị tỷ cũng cùng mẫu thân tiếp khách, hai ta ngược lại vui vẻ nhàn hạ, cơm trưa dứt khoát ăn luôn ở đây cũng được."
Chu Tự Cẩm còn đang chờ Tôn ma ma quay về, trong lòng vốn có chút nôn nóng, lúc này cũng thoải mái hơn, "Ừm" một tiếng, lại nói: "Đến đây, ta dạy muội tập bơi!"
Hồ nước nóng tuy nhỏ, nhưng miễn cưỡng cũng có thể tập được, Hứa Phượng Minh gầy yếu như vậy, đoán chừng không nặng hơn Chu Phán Hề bao nhiêu, đúng lúc để nàng dùng Chu Phán Hề để luyện tập, phòng khi xuống nước cứu Hứa Phượng Minh bất cứ lúc nào.
***
Nghỉ trưa xong, Chu Tự Cẩm đang ngẩn người, Tố Tâm đi vào: "Tiểu thư, Tôn ma ma đến rồi!"
Chu Tự Cẩm vội nói: "Mau mời vào!"
Tố Tâm thấy nàng vừa mới ngủ dậy, khuôn mặt tròn trắng trẻo nhỏ nhắn hơi ửng hồng, đầu tóc rối bời, hai mắt sưng húp, môi cũng có hơi sưng, vội cười nói: "Tiểu thư vẫn nên rửa mặt một chút đi!"
Chu Tự Cẩm lại không đợi được: "Tôn ma ma cũng không phải là người ngoài!"
Tôn ma ma đi vào phòng ngủ phía đông, nhìn thấy mái tóc dài bù xù đen bóng như nhung của Chu Tự Cẩm, làm nổi lên gương mặt tròn nhỏ nhắn, trông càng non nớt đáng yêu, lập tức nở nụ cười, phúc thân nói: "Đại tiểu thư, hôm qua lão nô đi An Quốc Công phủ ở ngõ Sư Tử đưa bái thiếp, họ nhận bái thiếp xong lại nói hôm nay sẽ cho lão nô câu trả lời. Sáng sớm hôm nay lão nô liền đi qua, đợi cho đến buổi chiều, cuối cùng cũng được gọi vào."
Chu Tự Cẩm vội vàng rót một chén trà đưa cho Tôn ma ma: "Tôn ma ma, người đã gặp Hứa nhị tiểu thư rồi sao?"
"Đa tạ đại tiểu thư," Tôn ma ma bưng chén trà lên uống một hớp, "Lão nô không gặp được Hứa nhị tiểu thư, nhưng lại gặp được ma ma hầu hạ Hứa nhị tiểu thư."
Chu Tự Cẩm vội hỏi: "Là Khang ma ma sao?"
Nàng khoa tay múa chân: "Vóc người trung bình, thân hình mảnh khảnh, mái tóc xoăn, da trắng, ngũ quan cân đối, khoảng chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn khôn khéo giỏi giang --"
Tôn ma ma cười nói: "Chính là Khang ma ma, bà ấy nói Hứa nhị tiểu thư đã được Hoàng hậu nương nương đón vào trong cung, đợi Hứa nhị tiểu thư hồi phủ, sẽ đưa bái thiếp của người cho Hứa nhị tiểu thư."