Chương 4: Thái tử sau khi nghỉ ngơi, ban đêm bị Phi Mông phá thân đổ máu trinh (Phần 2)
editor: Máy chủ
Phi Mông dùng ngón tay dính nước l*и của Vụ Tuyên để bôi trơn, sau đó chậm rãi đưa ngón tay vào lỗ l*и chặt chẽ của cậu.
“A–” Tim của Vụ Tuyên nhảy lên mạnh mẽ, l*и non không bị bất cứ thứ gì đ*t vào trong suốt 16 năm cuối cùng cũng nghênh đón vị khách đầu tiên.
Lỗ l*и của Vụ Tuyên ẩm ướt và nóng bỏng, thịt l*и mềm mại hút chặt lấy ngón tay của Phi Mông, như sợ hắn rời đi. Phi Mông dùng ngón tay khều xung quanh, cố gắng mở rộng lỗ l*и, nếu không Vụ Tuyên sẽ bị thương.
“Ưm… A a… Lão sư, đây là cảm giác l*и non bị đ*t sao… A a… thật kì quái…” Vụ Tuyên thở hào hển vặn vẹo thân thể, loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng thân thể không hiểu sao lại rất sướиɠ.
Đột nhiên Phi Mông ấn vào một điểm nào đó trong l*и nhỏ, Vụ Tuyên cảm thấy có dòng điện chạy qua, cả người run lên, mềm nhũn: “——Ha! A…? Lão sư….. chỗ đó….. vừa mới chạm vào….. thật tê….. A a….”
Phi Mông biết mình đã chạm vào điểm mẫn cảm của Vụ Tuyên, hắn mỉm cười thừa dịp l*и nhỏ của cậu bị ấn đến tê dại, hắn lại đưa một ngón tay khác vào, đào sâu vào nơi đó.
“Ừm a… Cả hai ngón tay của lão sư… A… đều nhét vào trong l*и nhỏ… A a…” Vụ Tuyên và phụ vương Vu Linh khác nhau. Cậu vẫn thích nói một ít lời da^ʍ đãиɠ, còn Vụ Linh thì ngượng ngùng nên y không hay nói ra những câu như vậy.
Phi Mông là dân tộc thiểu số sinh ra ở vùng biên cương, tính tình có phần cởi mở, hắn thích Vụ Tuyên da^ʍ đãиɠ như thế.
“Bây giờ, em có thích lão sư đút ngón tay vào đ*t em không?” Phi Mông cười hỏi.
“A a… Thích… Hưm… Thật thoải mái… A…Ngón tay lão sư thật lớn… Ha a…” l*и non lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác bị đ*t nhanh như vậy, Vụ Tuyên chán ghét quy tắc Thái tử chỉ được đ*t vào lỗ l*и khi đã trưởng thành.
Lần đầu tiên điểm nhạy cảm bị ngón tay nghiền nát một cách không thương tiếc như vậy, Vụ Tuyên chỉ cảm thấy lỗ l*и của mình tê dại và ngứa ngáy đến cực điểm, sau đó nước dâm trong suốt đột ngột trào ra từ lỗ l*и khiến cả bàn tay của Phi Mông ướt đẫm.
“Ha… Lão sư… A… em em… phun ra rồi…” Vụ Tuyên xụi lơ ở trên giường, thở hổn hển.
Nghe thấy Vụ Tuyên kêu đau, Phi Mông lập tức dừng lại đau lòng nói: “Không sao, không sao, sẽ lập tức thoải mái. Lão sư sẽ không làm đau em. Tin tưởng lão sư, được không?”
“Ta vào đây.” Phi Mông nhẹ giọng nói, sau đó nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vụ Tuyên đ*t vào phá vỡ tấm màng mỏng manh kia.
“A a ——! Ô… A…” Dưới thân truyền đến một trận đau nhức, cậu cảm giác được trong l*и nhỏ có cái gì đó chảy ra, khóe mắt Vụ Vuyên chảy xuống từng giọt lệ, Phi Mông cúi người hôn lên giọt nước mắt của cậu, một bên ôn nhu đưa đẩy.
Vụ Tuyên mềm nhũn trên giường, mấy lần đạt cao trào khiến cậu không thể gượng dậy nổi. Phi Mông bế cậu lên, theo mật đạo trong phòng đi đến suối nước nóng nhỏ dành riêng cho Vụ Tuyên.