Chương Ánh Tuyết luôn có một ý tưởng táo bạo, hắn đã muốn trừng phạt Vụ Linh bằng gừng từ lâu. Hôm nay, cuối cùng cũng dỗ dành được Vụ Linh khiến y đồng ý.
Chương Ánh Tuyết mỉm cười, để Vụ Linh quỳ trên giường, còn bản thân thì chậm rãi gọt vỏ củ gừng. Vụ Linh chưa từng thực hiện hình phạt nào liên quan đến gừng trước đây, nhìn hắn đang từ từ cắt gừng, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nghe Chương Ánh Tuyết nói sẽ rất sảng khoái, thân thể không khỏi hưng phấn.
“Ta tưởng là ăn cháo thịt nạc với gừng băm…” Vụ Linh vô tội nhìn Chương Ánh Tuyết. Có lẽ y quá lo lắng, trong lòng hơi trống rỗng khi hồi hộp, không hiểu sao y chợt nhớ đến món cháo thịt vừa ăn sáng nay, có rắc gừng giã nhuyễn bên trên.
“…” Chương Ánh Tuyết hiếm khi bị y làm cho nghẹn họng, cầm roi da quất vào cặp mông trắng nõn của Vụ Linh nói: “Bệ hạ, xin ngài hãy nghiêm túc một chút.”
Vụ Linh uỷ khuất mà ồ một tiếng. Y cũng rất nghiêm túc chứ bộ… Ánh Tuyết không biết y không thể kiểm soát suy nghĩ khi lo lắng.
Chương Ánh Tuyết đưa ngón tay vào lỗ đít của Vụ Linh chọc ngoáy, nói: “Thần muốn cắm vào.” Hắn rút ngón tay ra, cầm lấy củ gừng đã gọt sạch vỏ nhét vào lỗ đít đã khuếch trương của y.
“A a ——! Ánh tuyết! Ưm…… Sao lại…… Sao lại cay như vậy…… Ưm a……” Lỗ đít truyền đến cảm giác nóng rát kì lạ, Vụ Linh không chịu nổi mà rơi nước mắt. Y vừa khóc vừa thả lỏng cơ mông.
“Bệ hạ có còn đang suy nghĩ về món cháo thịt nạc gừng băm không, hửm?” Chương Ánh Tuyết nhìn vẻ mặt không ngừng xin tha chọc người thương yêu kia, xấu xa cười nói.
“Không nghĩ… ô ô… Ánh Tuyết… a a… dâʍ ŧᏂủy̠ chảy rất nhiều… a a…” Vụ Tuyên hét lên, lỗ l*и cao trào phun ra một dòng nước dâm trong suốt. Y thực sự thấy uỷ khuất, nào biết gừng lại có lực sát thương như vậy? Rõ ràng còn chưa làm gì, chỉ là bị gừng nhét vào lỗ đít, y vừa đau lại vừa sảng khoái, trực tiếp đạt tới cao trào.