“Thần thiếp mới tiến cung, còn nhiều điều phải học tập, cũng không đủ năng lực đảm nhiệm vị trí Hoàng hậu, mong Hoàng thược thu lại sắc phong Hoàng hậu của thần thiếp, thần thiếp chỉ mong được ở bên cạnh hầu hạ Hoàng thượng.” Cam Đình Đình dịu dàng nói, cô thừa biết lão hoàng đế già rất thích điều này.
“Ái phi đừng lo, trẫm biết trong cung có nhiều kẻ bất mãn với quyết định của trẫm, nhưng nếu trẫm đã phong ái phi làm Hoàng hậu thì đấy đã là sự thực không thể thay đổi. Bất kể là sau này hay là hiện tại, ái phi đều là Hoàng hậu, đợi trẫm thoái vị ái phi chính là Thái hậu. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ.”
“Hoàng thượng, thần thiếp chẳng để ý chuyện có làm Hoàng hậu hay không, chẳng qua là thiếp thấy trong cung còn nhiều tỷ tỷ có tư cách hơn thần thiếp, tỷ như Lệ phi nương nương —”
“Trẫm biết, Lệ phi vẫn luôn đau đáu nhằm vào vị trí hoàng hậu này, mà Thái tử lại là hoàng đế tương lai, nàng ấy hẳn là càng vô kiêng vô kỵ, chẳng coi ai vào mắt.”
“Hoàng thượng, Lệ phi nương nương là thân mẫu của Thái tử điện hạ, lẽ ra tỷ ấy mới đủ tư cách làm Hoàng hậu.”
“Trẫm nói ai có tư cách thì người đó có tư cách. Tiểu Đắng Tử, mang bút lông đến.”
Miễn bàn Cam Đình Đình cô có bao nhiêu cao hứng, xem ra trò khích tướng này đã hiệu quả, có tấm bùa hộ thân của lão hoàng đế già trong tay, cô muốn gì mà không được.
“Ái phi, đạo thánh chỉ này nàng giữ lấy.” Lão hoàng đế đưa thánh chỉ vừa ngự bút cho Cam Đình Đình.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Cam Đình Đình quỳ xuống nhận thánh chỉ, đây là tấm bùa hộ thân của cô, cô nhất định phải giữ kĩ.
“Mau đứng lên đi.” Hoàng đế già nắm lấy tay Cam Đình Đình, thoạt nhìn dường như rất sủng ái cô.
“Hoàng thượng, hôm qua thần thiếp vừa học được một khúc ca mới, không biết Hoàng thượng có hứng thú thưởng thức?”
“Trẫm đương nhiên muốn nghe.”
Cam Đình Đình sai người mang đàn tranh đến, hoàn hảo ngày trước cô từng học qua, không ngờ lúc này lại có đất dụng võ.
“Tưng – tưng – tưng – tưng –” Cam Đình Đình thử qua một chút, quả nhiên là hảo cầm, âm thanh phát ra trong trẻo tròn trịa, thấm đến tậm tâm. Cô tin rằng khi kết hợp với giọng hát của mình nhất định sẽ khiến lão ta khen không dứt lời.
Cắt đi một đoạn thời gian chầm chậm trôi
Trôi vào gợn sóng trong ánh trăng
Đàn một khúc, hương sen nhàn nhạt
Tiếng đàn tuyệt đẹp tụ lại cạnh ta
Đom đóm thắp sáng sao đêm
Ai cho ta thêm một kiện mộng y
Mở rộng cửa lòng nhìn nơi xa
Ai hái một đúa u sầu ngày cũ
Ta như con cá trong ao sen của người
Chỉ vì cùng người chờ ánh trăng thanh bạch
Du qua hết bốn mùa hương sen vẫn thế
Chờ người ẩn hiện trong dòng nước
“Là ai đang hát?” Hoàng Bộ Ưng hỏi cung nữ đứng ngoài cửa.
“Khởi bẩm Thập hoàng tử, là Hoàng hậu nương nương.”
Hoàng hậu? Nữ nhân kia? Tiếng ca lảnh lót, tiếng đàn đẹp mê người đều là của cô ta sao? Hoàng Bộ Ưng không dám tin, lại càng không hiểu được.
“Thập đệ, không phải đệ cũng bị cô ta mê hoặc chứ?” Chẳng biết từ lúc nào, Hoàng Bộ Thần đã xuất hiện phía sau Hoàng Bộ Ưng.
“Thái tử ca ca, thần đệ — thần đệ chỉ đơn thuần cảm thấy bài hát này nghe rất êm tai.” Tiếng ca đẹp như vậy, đừng nói là hắn, là đàn ông hẳn ai cũng bị mê hoặc.
“Thập đệ, nữ nhân kia rất biết dùng thủ đoạn dụ dỗ nam nhân, đệ không nên bị lừa.”
“Phải, thần đệ biết.” Tuy Thái tử ca ca nói vậy, nhưng lòng Hoàng Bộ Ưng không cách nào kháng lại những âm thanh tự nhiên cứ lởn vởn bên tai.
Đúng là nữ nhân dụ hoặc, người cũng thanh nhã như bài hát, xinh đẹp mị hoắc, Hoàng Bộ Ưng nhủ thầm.
“Thái tử ca ca, huynh cũng đến gặp Hoàng a mã sao?”
“Có một số việc cần báo với Hoàng a mã.”
“Một số việc? Chẳng lẽ là về Hoàng hậu nương nương?”
“Phải.”
“Thái tử ca ca, hiện tại không thích hợp. Hoàng a mã hiện tại vô cùng sủng ái cô ta, nếu huynh tùy tiện xông vào sẽ chọc giận Hoàng a mã.”
“Nhưng ta không thể để cô ta ở bên cạnh dụ dỗ Hoàng a mã, nịnh hót quân vương.”
“Thái tử ca ca, trước phải nhẫn, tương lai huynh sẽ đăng cơ, khi ấy chẳng lẽ không có cơ hội sao?”
“Thập đệ nói rất phải —” Hoàng Bộ Thần trong lòng phiền não, nếu không phải Hoàng Bộ Ưng nhắc nhớ hắn có lẽ hắn đã phạm phải sai lầm lớn, khi ấy không biết sẽ phải xử trí thế nào.