Gió càng lúc càng lớn như sắp có một trận bão hung hãn ập đến sẵn sàng cuốn phăng đi tất cả, tấm ván gỗ trên xe ngựa cũng bị thổi cho lung lay không ngừng kẽo kẹt, cờ xí phần phật tung bay trong gió phô ra chữ “X” mạ vàng bên trên, thế chữ sắc bén, nét bút tựa như một lưỡi đao nhọn.
Phía bên kia xe ngựa cắm một lá cờ khác không kém phần khí thế, chễm chệ tung bay trong gió, trên mặt in một cái đầu sói có đôi mắt đỏ như máu, đứng cùng cờ nước X, khí tức sát phạt tràn ra không dứt trên lá cờ khiến lòng người e dè, không dám nhìn thẳng.
Phàm đã lá cờ này được dương lên thì cho dù là thổ phỉ lợi hại nhất cũng chỉ có thể đi đường vòng.
Dị tộc nổi tiếng là hiếu chiến. Trước thế lực của dị tộc ở phương Bắc càng ngày càng lớn, chỉ có kẻ không sợ chết mới dám dây vào.
Tiến vào đại mạc, đoàn người thật dài cắt qua gió cát mà đi, tựa như dãy lụa đỏ.
Đây là đoàn người “rước dâu”.
Vừa thấy được sự phát triển vượt tầm của phương Bắc, Hoàng đế nước X vốn nhát gan lại sợ phiền, đã lập tức mang đứa con trai nhỏ nhất của mình gả ra ngoài.
Thời đại này nam tử cưới nhau cũng không phải là chuyện gì lớn hay khác thường, nói là gả con nhưng thực ra chỉ là bán con trai cầu bình an mà thôi.
Nói là Tiểu hoàng tử nhưng thân phận thấp cổ bé họng phải làm sao chứ? Ngài từ nhỏ đã nổi tiếng hiểu chuyện mà đứa trẻ hiểu chuyện thì không có kẹo. Tiểu hoàng tử lớn lên đẹp mê người, nhưng ngài lại có một người cha bạc nhược sẵn sàng gả bán con trai mình, cho dù ngài không tình nguyện thì cũng làm gì có quyền quyết định số phận của mình. Dị tộc hung hãn cũng đã đồng ý hôn sự này rồi.
Hoàng tử nhỏ gương mặt thanh tú, ngũ quan hài hòa, làn da trắng mịn như tuyết, lông mi đen dài cong vút, con ngươi đen láy, ánh mắt nhìn xa xăm không điểm dừng. Hoàng tử nhỏ khoác lên mình áo cưới màu đỏ càng tôn lên vẻ tuấn tú vô cùng.
So với sự tiếc thương của người ngoài thì lòng y thật ra lại rất bình tĩnh.
Tựa như đã biết trước bản thân sẽ đi đến bước này từ sớm.
Nghe tiếng gió bên ngoài, Sở Nhĩ biết được y đã đến đại mạc rồi, chờ sau khi xuyên qua đại mạc sẽ lập tức bước vào địa bàn của dị tộc.
Nghe nói nơi ấy có thảo nguyên lộng gió, rộng lớn mênh mông trải dài bất tận cùng với tuấn mã cao lớn nhất, hoàng hôn và bình minh thay nhau ôm ấp thảo nguyên, mọi người sẽ quây quần một chỗ ca hát nhảy múa, tiếng ca hòa vào gió bay xa mang theo lời chúc phúc tốt lành.
Đây là Sở Nhĩ đọc được trong sách, bản thân y chưa từng tận mắt thấy.
Đây cũng là lý do mà y thản nhiên chấp nhận chuyện bị gả đi như vậy.
Y hàng ngày bị giam cầm nơi hoàng thành nên đã quá chán ghét cảnh vật nơi đây, mọi thứ nơi đây đều mang theo cảm giác mục nát gò bó của lễ tiết giáo điều.
Sở Nhĩkhông thích nơi đó, y muốn thoát ra nhìn thử cảnh vật bên ngoài.
Y muốn đi xem vùng đất khiến y cảm thấy thật tự do xinh đẹp kia.
Mẫu phi thân thiết nhất của y rời xa thế gian mấy năm trước, bên trong hoàng thành đã không còn thứ gì khiến y lưu luyến.
Hơn nữa phu quân tương lai của y là thủ lĩnh tài ba, Sở Nhĩtrước giờ đều luôn ngoan ngoãn, y thấy nếu mình biết nghe lời và chiều chuộng một chút thì sẽ được nhìn ngắm hết những cảnh vật trong sách kia, có lẽ còn có được quyền lợi rất lớn nữa.