< Sống lại cho tất cả quãng thời gian mà chúng ta đã bỏ phí>
Hữu Mỹ suýt nữa thì chảy nhiều máu mũi quá mà chết.
Chỉ bởi vì một câu như vậy, có cần thiết phải tới mức này không?
Phòng ngủ vừa kê thêm một bộ bàn – ghế đôi như trong lớp học ngày trước,
Hải Đông khoác một chiếc áo đồng phục cấp ba na ná giống, ép buộc Hữu Mỹ cũng phải mặc một chiếc áo trắng tinh khôi như vậy.
Ngay cả quần, cũng là quần màu xanh lam đậm giống như học sinh.
Hải Đông ôm lấy người, cất giọng gọi mấy tiếng liền.
- Lớp trưởng.
- Lớp trưởng
- Lớp trưởng.
Hữu Mỹ thực sự muốn đào cái lỗ chui xuống đất. Ngoài kia là một sếp lớn, nhân viên vừa thấy liền cúi đầu chào. Vậy nhưng ở đây lại bị ép ra cái dạng này.
Nhưng, Hải Đông rất vui vẻ, rất háo hức, nhìn một vẻ mặt kia Hữu Mỹ quả thật có chút không đành lòng. Trả lời một tiếng:
- Ừ.
Hải Đông cọ cọ mặt trong ngực Hữu Mỹ, bật cười:
- Ngày đó ngốc thật, cứ nghĩ là giữa con trai làm gì có chỗ nào mà đâm.
Hữu Mỹ đương nhiên hiểu ý, nâng cằm lên, vừa hôn vừa mυ"ŧ một đoạn môi cong đến đỏ, vừa đẩy người về phía chiếc bàn học:
- Bây giờ biết rồi, cũng không trễ.
Hải Đông nhéo một cái lên eo Hữu Mỹ:
- Tên lớp trưởng chết tiệt!
Hữu Mỹ cười thành tiếng, ôm người đặt lên bàn kia:
- Ồ!. Đã mang tiếng là chết tiệt, lại còn bị ai đổ oan đến mang tiếng là biến thái nữa, nếu hăng hái một chút, có phải mất công oan uổng rồi không?
Hải Đông cười lí lắc, bàn tay quờ xuống dưới đũng quần Hữu Mỹ, khẽ nắn một cái:
- Lao vào nhau, còn chưa biết ai đi tù!
Hữu Mỹ cười nhẹ:
- Vậy thì thử xem?!
Điểm nhạy cảm chết người của Hải Đông, là hai đầu ngực.
Không biết được rằng có phải vì thế mà sinh ra đã là Gay hay không?. Hai điểm nhỏ vô cùng mẫn cảm, lại một màu hồng đỏ tươi tắn, khêu gọi Hữu Mỹ không thể nào dừng lại, tách ba cúc áo đầu, lại cứ để một thân người treo hờ chiếc sơ mi như thế, Hải Đông ngồi trên bàn, ưỡn người ra một chút đưa đón khuôn miệng kia, Hữu Mỹ mυ"ŧ một đường sâu, khiến núm vυ" nhỏ dựng ưỡn.
- Thích quá...
- Ưm..
Ngón tay nghịch ngợm vo viên đầu v* còn lại, dứt ra hai ba đường.
Hải Đông chống tay xuống bàn, đầu dương v*t dựng thẳng đội lên lớp quần, cọ tới háng của Hữu Mỹ đang đứng thẳng...
- A...
Hữu Mỹ bắt lấy, cẳng chân dài vòng qua eo, dưới lớp quần vải màu lam, toàn bộ đều cọ sát tới., căng chặt.
- Mở.. mở ra đi..
Hải Đông rên bật lên, xúc cảm từ đầu v* truyền tới quá sung sướиɠ, hàm răng nhởn nhơ kia cứ chút nặng chút nhẹ mà day mà bú mυ"ŧ, tới mức dương v*t bên dưới đã cương tới chịu không nổi mà van xin.
Hữu Mỹ đẩy vài ba cái chà sát bên ngoài, dời đầu môi cắn cắn bên tai Hải Đông:
- Gọi là gì?
- Lớp trưởng...
Hữu Mỹ chỉ chờ có hai tiếng này, lập tức trút bỏ hai đáy quần đã cộm,
Hai dương v*t đập chạm lên nhau,
Hải Đông gần như A lên một tiếng
Nóng quá!
Nơi ấy, dưới bàn tay của Hữu Mỹ tóm gọn cả hai áp sát vuốt lên xuống, Hải Đông thực sự lắc mình nằm xoải trên bàn, hai tay quờ quạng nắn bóp ngực chính mình, rêи ɾỉ, hai bàn tay kẹp lấy hai đầu v* kia, dứt nhẹ.
Bắn.
Hải Đông thở hổn hển, gần như co đầu ngón chân lại mà ưỡn cổ.
Hải Đông thực sự không ngờ, chút " tình ý" đó lại khiến ra cho cậu nằm liệt ba ngày không nhúc nhích.
Quá thiệt thòi rồi!
Bởi vì hắn không những chỉ như thế mà xuất có một lần rồi tha cho cậu.
Đến khi vừa muốn tỉnh đã lại thấy kẻ nào đó luôn miệng đòi hỏi một tiếng lớp trưởng kia,
Thúc và thúc.
Đến mức cậu đã nghĩ mình sắp bị chọc thủng bụng luôn rồi!
Thế nên chẳng có lạ gì, Hữu Mỹ vừa thò đầu vào phòng, đã nhận luôn một cái gối ném thẳng giữa mặt.
- Cút đi!
- Đồ t*ng trùng thượng não!
- Suốt ngày chỉ biết đâm với chọc!
Hữu Mỹ cười nhỏ. Cũng may rằng biết thế nào cũng bị ném một thứ gì đó tới, nên thức ăn đều để ngoài kia.
Hữu Mỹ tiến lại gần, đưa cánh tay đã ba bốn vết cắn rớm máu chìa ra,
- Đây. Nếu còn chưa bớt giận, thì cắn một cái nữa.
Hải Đông tức xì cả khói:
- Ai nói sẽ cắn chứ?
Hữu Mỹ gật gật đầu, rút tay lại:
- Rồi, biết em là tốt nhất.
- Nào, ra ăn lót dạ một chút đi.
Hải Đông ra vẻ miễn cưỡng:
- Chân đau nên không đi được đâu đấy!
Hữu Mỹ mỉm cười, đôi tay nhấc bổng người trong lòng,
- ---------
Trên chiếc ghế ngồi nơi bàn ăn có lót một chiếc gối mềm.Thế nhưng kẻ trên tay lại vẫn chê rằng nó quá cứng nhắc, nhất nhất ngồi trên đùi kia không rời.
Trên đời này, dở hơi nhất là cái bọn yêu nhau,
Da thịt nào có thể mềm hơn bông hơn tơ đây?
Thế mà Hữu Mỹ kia lại gật đầu, thơm lên trán người.