Cuối cùng thì Tiểu Trì cũng tự thay sang bộ y phục kia.
Đó là y phục thường ngày ở cố quốc của y, ống tay áo rất dài, y từ từ vuốt thẳng ra, không biết nên làm gì trong cảnh khốn cùng này.
Trang Hầu đang chuẩn bị màu vẽ, không thèm nhìn y lấy một cái: "Sang bên kia, nằm trên tấm thảm da hổ ấy, ta cố tình chọn cho ngươi đấy."
Trong những ngày bị giam hãm, Tiểu Trì không nhận được bất kỳ tin tức nào từ bên ngoài, y cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Trang Hầu lại câm như hến, muốn cậy miệng ông ta cũng không dễ, y lại vừa bị dạy "quy củ", tùy tiện mở miệng chỉ chuốc lấy nghiêm hình.
Thực ra, mấy ngày nay Trang Hầu cũng không thoải mái như cách ông ta thể hiện ra.
Tốc độ Trang Diễn phản ứng nằm ngoài dự liệu của ông ta, hắn ngang nhiên xuất lĩnh kỵ binh tinh nhuệ phản bội, bắt đầu phong tỏa từ bến tàu đầu tiên, kiểm tra chặt chẽ thân phận của tất cả những người qua sông và các tàu vận chuyển vật tư về nam cảnh.
Ông ta đã chặt đứt đường quân lương, quân bị và vũ khí của hắn, sau đó lại ngạc nhiên phát hiện Trang Diễn đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của ông ta. Hóa ra nhi tử của mình đã có dã tâm phản bội từ lâu, còn âm thầm chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy, khi hai bên giao chiến, quân bị cuồn cuộn không ngừng chuyển tới cho hắn từ bờ đông và nam cảnh.
Trang Hầu từng cho rằng việc tiếp xúc giữa mình và Thời Hoàn là thiên y vô phùng*, sau khi Tiểu Trì biến mất mà không có manh mối gì, cho dù Trang Diễn có nảy sinh nghi ngờ với ông ta thì cũng sẽ không tra theo đường thủy đầu tiên, như vậy thì ông ta chắc chắn có thể lén lút đưa Tiểu Trì xuống nam cảnh.
* Không một kẽ hở.
Phản ứng của Trang Diễn khiến người khác không kịp phòng bị, cũng khiến cho Trang Hầu sau khi hết kinh ngạc thì lập tức chắc chắn có gian tế bên cạnh bán tin tức của ông ta ra ngoài.
Đúng là tin tức này bị lộ ra, mà người tiết lộ lại là kẻ dường như chả liên quan gì, Mộc Bắc Hy. Không ai biết tại sao lại như vậy.
Hiển nhiên Trang Diễn đã biết đủ nhiều, cho nên mới khiến cho nhi tử luôn ôn hòa nhẫn nhịn mới không thể nhịn thêm được nữa mà phản lại phụ thân mình. Trang Hầu cũng không còn dám ôm hy vọng nữa, bây giờ chỉ có thể khiến cho Tiểu Trì sống không thấy người, chết không thấy xác, dùng cách "câu giờ" để giải quyết. May mà trang viên này của Trang Hầu cực kỳ bí mật, ít ai biết được, mới có thể giấu diếm tới tận bây giờ.
Hai bên giằng co đã nhiều ngày, may mà mấy ngày gần đây Trang Hầu mới thu mua được một tướng lĩnh của Trang Diễn đang phong tỏa bến tàu, liền báo cho Thời Hoàn ở bên kia chuẩn bị tiếp ứng, ước định vào lúc hừng đông ngày mai sẽ lên thuyền, đưa Tiểu Trì qua sông.
Chuyện tới nước này, tinh thần luôn căng chặt suốt mấy ngày nay của Trang Hầu cuối cùng cũng có thể giãn ra, trước lúc phải đưa Tiểu Trì đi, ông ta còn có một tâm nguyện chưa hoàn thành, đành phải đưa y tới đây.
Ông ta còn muốn vẽ một tấm mỹ nhân đồ, góp thêm vào bộ sưu tập của mình, như vậy mới xem là viên mãn.
Chờ đưa được y đi rồi, không còn chứng cứ nào chỉ về phía Trang Hầu nữa, đến lúc đó có thể đẩy hết tội sang cho Thời Hoàn, ông ta chả can hệ gì sất.
Tuy rằng đã cách lòng với nhi tử, binh quyền cũng đã chia hai, nhưng chỉ cần không có chứng cứ, thì việc này không thể rơi lên đầu ông ta được. Sau một thời gian nữa, với tâm tính thiện lương của Trang Diễn, ông ta thừa sức hàn gắn lại quan hệ với hắn.
Nghĩ tới đây, Trang Hầu lắc đầu thở dài.
Trang Diễn vẫn còn trẻ tuổi, không đủ bản lĩnh để giữ bình tĩnh. Đến lúc mấu chốt lại tin nhầm kẻ xấu, vốn là quan hệ phụ tử vững chắc như sắt thép, thế mà lại rơi vào cục diện mà đến ông ta cũng không thể cứu vãn được, cuối cùng tướng dưới quyền của hắn lại bị ông ta dùng tiền và quyền mua chuộc, để cho ông ta bắt được một kẽ hở mà đột phá.
Nhưng ông ta cũng sẽ không nói những chuyện này với Tiểu Trì. Trang Hầu ngẩng lên nhìn mỹ nhân trước mặt bằng ánh mắt thưởng thức.
Ấu lang khó thuần, cho dù chúng có che giấu móng vuốt hoàn hảo cỡ nào, thì vẫn có tiềm lực đoạt mạng người khác.
Ông ta nhìn Tiểu Trì, dường như nhìn thấy đuôi sói mà y đã giấu kỹ.
Thuần phục dã thú, nhìn chúng không ngừng giãy dụa trong lòng bàn tay mình, tới chết mới thôi, đó mới là chuyện thú vị nhất.
Ông ta thản nhiên đặt bút, phác họa qua loa vài nét trên giấy, nhưng chỉ mới xong vài nét, đột nhiên đứng phắt dậy, cả người vào tư thế cảnh giác.
—— từ bên ngoài, một cái trường kích đẫm máu phá cửa sổ bay vào.
Có một người bị trường kích đâm xuyên qua, là thị vệ thiếp thân của Trang Hầu, thi thể của gã bị treo ngoài cửa sổ, đầu bị trường kích xuyên thủng, phía trong cửa sổ lộ ra mũi trường kích đẫm máu, tử trạng vô cùng thê thảm. Thủ pháp giết người tàn nhẫn như vậy, trong nhất thời Trang Hầu cũng không nhận ra được trường kích này thuộc về ai.
Tiểu Trì đột nhiên ngẩng đầu lên, tim y đập như trống trận, người tới là ai!?
Người thiện dùng trường kích mà y biết, chỉ có duy nhất một người —— Trang Diễn.
Tiểu Trì không thể xác định được thân phận của người tới, không biết người này có vượt qua được đám hộ vệ tinh anh của Trang Hầu hay không, có thể đi được tới đâu... Nhưng thời khắc này, y nguyện ý dùng toàn bộ vận may đánh cược một lần.
Đánh cược đó là Trang Diễn.
Đánh cược rằng tình yêu của hắn với y có thể vượt qua lòng kính trọng với phụ thân thân sinh ra hắn.
Dường như trận chém giết bên ngoài đang diễn ra trong câm lặng, chỉ có máu tươi không ngừng bắn lên cửa sổ, những kẻ bị giết không kịp kêu lên một tiếng khiến cho tràng giết chóc này càng thêm lạnh lùng vô tình.
Đột nhiên Tiểu Trì giật tung đai lưng, y phục này không giống với y phục thường thấy ở bắc cảnh, sau khi đai lưng bị đứt, xương quai xanh và vai y lộ ra, một đoạn vải dài bị y dứt khoát xé ra, lộ ra chân nhỏ nhẵn mịn.
Y tự cào lên người mình, trên làn da không tỳ vết như "dương chi bạch ngọc" xuất hiện những vệt ấn hồng hồng kiều diễm, vị trí cực kỳ ám muội, y cắn môi mình, lại thấy chưa đủ, bèn giơ tay cào loạn tóc mình ra.
Tất cả diễn ra chỉ trong nháy mắt, Trang Hầu thậm chí còn không kịp ngăn cản, cửa phòng đã bị người khác một cước đạp bay.
Người tới chính là Trang Diễn.
Hắn mặc một thân ngân giáp, trường kích trong tay cắt ngang mặt đất, máu tươi nhỏ xuống tách tách, chỉ trong chốc lát đã tạo ra một vũng máu sền sệt dưới đất.
Hắn vừa bước vào bên trong đã thấy Tiểu Trì y phục xộc xệch, đang ngã nằm trên thảm da hổ mềm mại, hắn nhìn thiếu niên đã từng ngoan ngoãn rúc vào ngực mình, bây giờ môi và mắt đỏ đến độ lẳng lơ diễm lệ, khí chất xa lạ mà quyến rũ tràn ra, thậm chí khiến hắn phải mất một ít thời gian mới nhận ra y.
Lúc Tiểu Trì nhìn thấy mình, không phải là kinh hỉ hay oan ức, càng giống như là không dám tin rằng hắn thực sự đã tới.
Trang Diễn nhấc trường kích đi tới, vậy mà Tiểu Trì lại rúc về phía sau một chút, thần sắc y từ ngây ngẩn đã biến thành sợ hãi khiến người khác nhìn thấy mà đau lòng.
Trang Diễn dừng lại, lau hết máu trên tay mình vào thảm da hổ, rồi mới đỡ y dậy, trên người hắn còn mặc áo giáp nên không thể cởi ra mặc lên cho y, đành phải sửa soạn lại y phục cho y.
Nhưng mấy mảnh y phục này để im còn đỡ, hơi cử động một chút lại lộ ra càng nhiều vết tích hồng hồng đỏ đỏ.
Tiểu Trì nghĩ, y thắng cược rồi, đúng là Trang Diễn rồi.
Chỉ là trong nháy mắt khi nhìn thấy thân thể của y, biểu tình của Trang Diễn khiến cho y tự nhiên lại sinh ra sợ hãi... Hoặc nói đúng hơn, ngay từ thời khắc hắn tiến vào căn phòng này, đã là một Trang Diễn khiến y phải e ngại.
Người trước mặt cầm trường kích, cả người nhiễm đầy máu tươi giống như vừa từ trong địa ngục giết người xông ra, không phải Trang thiếu gia mà y thân thuộc.
Hắn không cười, ánh sáng và sự ấm áp khiến người ta an tâm đã biến mất khỏi đôi mắt hắn, hơi ấm mà y luôn dựa dẫm cũng không còn... Cho dù là lúc hắn nhìn y, trong đôi mắt ấy cũng ẩn chứa lạnh lùng, xa lạ.
Càng khiến cho Tiểu Trì sợ hãi hơn chính là... Y cảm thấy giống như vừa cảm thấy loại xa lạ như vậy xong.
Trên mặt Trang Diễn không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ nhấc trường kích chĩa thẳng vào Trang Hầu, ôm theo Tiểu Trì lùi về sau, lấy chăn trên giường quấn bừa lên người y.
Trong sự tĩnh lặng này, cuối cùng Trang Hầu cũng mở miệng, ông ta nhìn thị vệ thiếp thân của mình đã bị Trang Diễn tàn sát, thần sắc cũng không có gì đại biến, dường như ông ta có chuyện không hiểu nên mới hỏi: "Ta không hiểu, tại sao con có thể tìm tới đây nhanh như thế?"
Trang Diễn che chở Tiểu Trì sau lưng hắn, nhìn thẳng vào phụ thân mình, thần sắc khó tả: "Suốt mười sáu ngày nay, ta không ăn không ngủ, điều tra liên tục cũng không thu được kết quả gì, đành phải chờ đợi người của người ra tay, để gã thu mua tướng lĩnh ta cố tình lưu lại bến tàu. Sau khi người kia ra tay, ta tự mình theo dõi hành tung của gã, thì tìm được gian tế người luôn che giấu."
"Gã đã đi theo ta rất nhiều năm." Trang Hầu bình tĩnh ngắt lời hắn: "Tuyệt đối không thể bán đứng ta chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi được, cuối cùng thì con đã làm thế nào?"
Lần đầu tiên từ khi bước vào phòng, Trang Diễn cười, nhưng nụ cười nhạt nhẽo này chỉ khiến người ta phát lạnh trong lòng: "Gã ta tuổi già mới có nhi tử, gần đây mới có được hai đứa nhi tử... ta giúp gã tuyệt hậu, hỏi gã đến tuổi này rồi liệu còn có thể có thêm nhi tử nữa hay không. Nếu không thêm được nữa, thì nói cho ta biết người ở đâu."
Một lời này nói ra khiến người ta lạnh cả sống lưng. Tiểu Trì nhìn Trang Diễn, trong cơn hoảng hốt lại đột nhiên hiểu ra, thứ duy nhất khiến y cảm thấy cảm giác quen quen trên người một Trang Diễn xa lạ trước mặt này là cái gì.
Chính là cảm giác của Trang Hầu.
Y chưa từng thấy giữa hai phụ tử Trang Diễn và Trang Hầu có bất kỳ điểm chung nào, một kẻ tàn nhẫn bạo ngược, hàm chứa tất cả tà ác trên thế gian, mà người kia lại ôn hòa thân thiện, hàm chứa sự ấm áp cuối cùng trên cả thế gian này.
Đến lúc này, Tiểu Trì mới tự mình cảm nhận được cái gọi là sức mạnh truyền thừa của huyết thống.
Tiểu Trì không biết trong nửa tháng này Trang Diễn đã gặp phải chuyện gì, chỉ là Trang Diễn đang đứng ngay cạnh y dường như đã biến thành một người khác.
Tất cả thiện lương ấm áp trên người hắn đã bị gió rét cắt xương đông cứng lại, bị hắn vứt ở nơi mà Tiểu Trì không thể nào tìm lại được.
Đó là phẩm đức mà mẫu thân Thiện nương tử của Trang Diễn khi còn sống vẫn luôn cẩn thận che chở nuôi dưỡng.
Đến lúc bị bức ép tới tận cùng, cuối cùng bị hắn tự tay đập nát thứ quý giá nhất ấy, dùng sự ngoan độc để chiến đấu với cái ác cực hạn kia.
Tiểu Trì đột nhiên không nhịn được mà phát run, cuối cùng y cũng phát hiện ra, ngay cả lúc Trang Diễn nhìn y thì trong mắt vẫn không có một chút ấm áp nào.
Đi tới ngày hôm nay, là Trang Hầu ép hắn, là Tiểu Trì ép hắn, cũng là hắn tự ép chính mình.
Trang Diễn cuối cùng đã đạt tới mức độ này.
Mà con đường của Tiểu Trì.... vẫn còn dài lắm.
Y cưỡng ép bản thân nhịn xuống e sợ với Trang Hầu đã ngấm vào xương, một lần nữa đối diện với tên ma quỷ đó.
Trang Hầu rời mắt khỏi Trang Diễn trong chốc lát, rồi nhìn sang y. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Tiểu Trì đột nhiên hơi mất bình tĩnh.
Y biết, e là cũng vô dụng. Y nỗ lực cả đời là muốn có thể tự tay kết liễu người này, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền* không chết không thôi, càng phải báo thù cho cố quốc và gia tộc.
*上穷碧落下黄泉, 兩處茫茫皆不見: lấy từ Trường ca hận của Bạch Cư Dị:
Khi Trang Hầu nhìn y, Tiểu Trì cũng biết Trang Hầu hiểu rõ ý nghĩ của y, Trang Hầu không giận dữ, còn nở nụ cười khoan dung với y.
Thị vệ tâm phúc của Trang Diễn ở bên ngoài cuối cùng cũng đuổi tới nơi, ánh mắt Trang Diễn lạnh như băng cuối cùng cũng nhìn y, trong đó lộ ra một tia trân quý, cùng với một ít ấm áp thoáng qua, "Em đi trước đi, ta sẽ đưa em tới chỗ an toàn... chờ ta một chút."
Trang Diễn giật đứt khối ngọc bội trên cổ mình xuống, y đã từng thấy Trang Diễn mang bên người ngọc bội này, không nghĩ hôm nay sẽ được hắn dùng dây đeo lên cổ.
Hắn nhét miếng ngọc vào tay Tiểu Trì: "Cầm lấy ngọc bội này, thấy ngọc như thấy ta, em cứ đi trước đi, sau đó... Chờ ta quay về."
Sau khi y rời đi, Tiểu Trì không thể biết được phụ tử hai người đã nói chuyện gì. Y chỉ biết là, nửa đời còn lại, Trang Diễn không còn gọi ông ta một tiếng "phụ thân" nữa.
Mà ngọc bội đang ở trong tay y này...
Nhìn đôi mắt ân cần của Sa Thạch, cuối cùng Trì Võng cũng thoát khỏi trầm tư, y hạ lông mày, lặng lẽ thở dài.
Đều là chuyện đã qua rồi, nhưng đêm nay, khi đi cứu đám hài tử kia ra, lúc tới căn nhà không có cửa sổ kia, ít nhiều vẫn khiến y nhớ về quãng thời gian mười sáu ngày ở nơi tối tăm nhất mà ánh mặt trời không thể rọi xuống được ấy. Chuyện đó từng phủ bóng tối lên tâm trí y, y đã phải dùng thời gian dài dằng dặc để chờ nó từ từ tiêu tan.
Chỉ có một việc mà Trì Võng nghĩ mãi không ra.
"Nếu ngươi muốn bảo vệ một người, thì sẽ không để hắn lộ ra ngoài, biến thành cái bia cho mọi người nhắm tới, gặp phải nguy hiểm lớn hơn."
Trì Võng cau mày nói: "Ta nghĩ mãi vẫn không ra, tại sao năm đó Mộc Bắc Hy lại muốn chuộc ta ra khỏi Trang phủ, còn gióng trống khua chiêng qua sông mà đàm phán với Trang Hầu như thế, khiến cho ông ta chú ý tới ta."
Sa Thạch đang ngồi xếp bằng trên đất ngoác mồm nói: "Ai? Ngươi nói ai cơ? Ngươi vừa nhắc tới... Mộc Bắc Hy sao?"
"Đúng, đương nhiên là hắn." Trì Võng gật đầu khẳng định, "Ngoài hắn ra thì còn ai được nữa? Năm đó thiên hạ chia đôi, bắc cảnh có Trang thị, đại chư hầu ở bờ nam cảnh chỉ có một mình Bắc Hy, với một ít tiểu chư hầu cát cứ, kết thành liên minh đối kháng lại Bắc Hy, trừ hắn ra thì còn ai có đủ thực lực làm chuyện này?"
Thần sắc Sa Thạch trở nên nghiêm túc lạ thường: "Bảy trăm năm trước, rõ ràng thiên hạ chia ba! Phụ tử Trang Hầu ở bắc cảnh, ở nam cảnh là Bắc Hy cùng với —— Thời Hoàn! Người lúc đó muốn chuộc ngươi rõ ràng là Thời Hoàn, tại sao ngươi lại nhớ nhầm như thế?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trì Võng: Năm đó ta và Trang Diễn, lúc tốt thì cùng tốt, lúc xấu thì cùng xấu, lúc nào cũng xứng đôi vừa lứa.