Lạc Anh mở rộng đùi nằm trên bàn gỗ, Hà Man sợ nàng lộn xộn liền sai hai ŧıểυ thái giám trói hai cánh tay nàng lại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong lúc đó Hà Man đã uống hết một ấm trà, cũng đi WC một chuyến. (Đoạn này tác giả ghi là WC)
Lạc Anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ cát ở góc tường, sắc mặt càng lúc càng nôn nóng, bụng nhỏ chứa rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng cái này không quan trọng, đáng sợ là nàng muốn đi ŧıểυ. Nhịn càng lâu nàng càng dễ mất khống chế.
Hà Man thấy sắc mặt nàng trắng bệch bèn hỏi:
- Ngươi sao vậy?
- Ta...ta...muốn đi vệ sinh...có được không?
Giọng nói của Lạc Anh mềm nhũn, sóng mắt lấp lánh như mặt hồ nước, khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành làm Hà Man ngây dại trong chớp mắt, trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như hoàng đế không phải yêu thích nam nhân thì rất có khả năng Mộ Dung Anh Nhi sẽ trở thành Hoàng phi.
Hà Man lắc đầu nói:
- Cha ngươi rót đồ bổ vào bụng ngươi, không được lãng phí, ngươi cố nhịn đi.
Lạc Anh đành phải cắn răng chịu đựng, tầm mắt lơ đãng chạm tới ánh mắt của Mộ Dung Dược, trong mắt hắn thế mà lại hiện lên vẻ quan tâm.
Lạc Anh cho rằng mình bị hoa mắt, gã nam nhân lạnh lùng này làm sao có thể quan tâm nàng chứ.
Khi nàng nhìn lại lần nữa thì Mộ Dung Dược đã rời tầm mắt.
Tuy rằng xuân dược trong cơ thể hắn đã hết, nhưng đối mặt với nhan sắc và cơ thể cực phẩm thì nào có mấy nam nhân có thể chịu được, chỉ là loại du͙© vọиɠ này chưa đủ để làm hắn mất hết lý trí.
- Cha....
Tiếng gọi của Lạc Anh vô cùng mềm mại, vừa mềm vừa yếu ớt, ai nghe cũng phải động lòng, ngay cả Hà Man cũng nhìn qua.
Thân thể Mộ Dung Dược chấn động, trước mắt hắn là cơ thể thiếu nữ tuyệt sắc trắng nõn như bạch ngọc, đùi thon dài, l*и nhỏ xinh xắn ngậm hột đào, cặp vυ" bự loã lồ, nàng đẹp tới mức khiến cho nam nhân hít thở không thông.
Mộ Dung Dược sung huyết, thở dốc nặng nề, ©ôи th!t dưới háng lại to ra vài phần.
Dưới tình huống không có xuân dược thế mà hắn lại nổi lên du͙© vọиɠ với chính nữ nhi ruột thịt.
Mộ Dung Dược cảm thấy hổ thẹn, xoay đầu nhìn đi nơi khác.
- Hahaa...
Hà Man nhìn bọn ŧıểυ thái giám, chỉ chỉ cái bàn gỗ Lạc Anh nằm, khoé miệng lộ ra một nụ cười tà ác.
Hoạn quan là loại người bị tổn thương cả tinh thần lẫn thể xác, cả ngày chỉ sinh hoạt thâm cung nội viện, bởi vì hoàn cảnh đặc thù như vậy nên mới khiến cho hoạn quan có tính cách cũng trở nên dị dạng.
Hà Man chính là loại hoạn quan như vậy.
Hai ŧıểυ thái giám rất thông minh, lập tức hiểu được ý của Hà Man, đi tới nâng bàn gỗ vào sát háng của Mộ Dung Dược.
Da thịt của hai cha con đụng chạm vào nhau, hạ thể cũng rất gần kề.
Chân Lạc Anh bị ép tạo thành hình chữ M cuốn lấy eo của Mộ Dung Dược.
Cái bàn và cái gối dưới mông Lạc Anh làm l*и nhỏ của nàng đối diện với dươиɠ ѵậŧ của Mộ Dung Dược, con cặ© của hắn chạm chạm vào nơi mềm mại nhất của nữ nhi, ©ôи th!t dâng trào dựng thẳng đứng, gân xanh nổi lên, đầu nấm lắc lư chạm vào l*и nhỏ của nữ nhi.
Mộ Dung Dược cắn chặt răng, không nói một lời nào, cố gắng dời mắt qua chỗ khác, hắn không còn mặt mũi nào mà nhìn nữ nhi, sao hắn lại động dục với nữ nhi ruột thịt của mình được cơ chứ, lúc bị xuân dược ảnh hưởng còn có thể biện hộ do trúng kế của kẻ khác làm hại, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có chút xuân dược nào.
Hà Man cười như con cáo già, bước tới lấy hột đào trong l*и nhỏ của Lạc Anh ra, trước khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra ngoài, hắn đẩy nàng thằng tới chỗ hạ thân của Mộ Dung Dược