TÂY UYỂN MỊ ẢNH

Chương 24 - Lục ngọc dương cụ

Trước Sau

break
"Ôi, hôm nay ngọn gió nào thổi vậy, nó lau nhà cơ à?" Dung An Dao vừa về đến nhà liền cảm thấy có sự khác lạ. Vân Vũ Lôi bình thường lười như ả mèo con không ngờ cầm đến cây lau nhà mà lau sàn, còn phu nước thơm xịt phòng khắp nơi nữa.

"Gió xuân đó" Vân Vũ Lôi cười hi hi đáp. Tâm tình vui vẻ của nàng lúc này thì đến kẻ ngốc cũng có thể nhận ra.

"Doãn Xuyên tới à?" Đương nhiên Dung An Dao không phải là kẻ ngốc. Nhìn thấy Vân Vũ Lôi mặt mày hớn hở, nàng đã đoán ra bảy tám phần.

"Không.không tới đâu nha. Có, có lẽ đang ở cùng với ŧıểυ Phi" Vân Vũ Lôi không quen nói dối, nàng lắp ba lắp bắp đáp lại lời mẫu thân.

"ŧıểυ Phi vừa kiểm tra thân thể xong liền đòi đi xem áo cưới rồi, cũng không biết con là tỷ tỷ đến lúc nào mới có thể gả chồng đây" Dung An Dao làm ra vẻ thờ ơ thăm dò Vân Vũ Lôi.

Vân Vũ Lôi cười hi hi nói: "Con, con không có gả sớm như vậy đâu, con muốn làm con gái ngoan của mụ mụ"

"Con cảm thấy Doãn Xuyên thế nào?" Dung An Dao cố ý hỏi.

"Không tệ nha" Vân Vũ Lôi có vẻ thiếu tự nhiên.

"Không tệ à? Nói xem nào, cũng để cho mụ mụ có chút tham khảo" Dung An Dao cười hỏi.

"Ưm, con nghĩ đã. Con người Doãn Xuyên à, ưm, rất có đầu óc, rất đẹp trai, rất biết quan tâm chăm sóc, rất có khí chất, rất ôn nhu, rất biết làm người khác vui vẻ, còn ....." Vân Vũ Lôi không nén nổi tình cảm nói ra cảm nhận của nàng đối với Doãn Xuyên. Lúc nàng nói về Doãn Xuyên, trong mắt ngập tràn tình yêu sâu đậm, giống như là nói về tình nhân của bản thân vậy. Có lẽ ý thức rằng đã nói quá nhiều, Vân Vũ Lôi mắc cỡ không nói tiếp nữa. Nhìn dáng vẻ chấn kinh của mẫu thân, Vân Vũ Lôi hối hận tự mắng chửi mình là con ngốc.

"Dường như con rất hiểu Doãn Xuyên a" Dung An Dao vừa bực vừa buồn cười. Bực là cho đến giờ cái con bé Vân Vũ Lôi này vẫn còn giấu giếm quan hệ với Doãn Xuyên. Buồn cười là việc che giấu vụng về của nữ nhi bảo bối.

"Không phải, không, không hiểu rõ lắm a, chỉ gặp vài lần mà thôi" Vân Vũ Lôi lấp liếʍ.

"À, gặp nhau vài lần, con đã có thể hiểu một người đến vậy? Ừ, vậy tương lai mụ sẽ giúp con tìm một nam nhân giống như Doãn Xuyên được không?" Dung An Dao mím môi nén cười.

Vân Vũ Lôi thẹn thùng giận dỗi: "Mụ, hôm nay sao mẹ cứ quai quái vậy. Con không nói chuyện với mẹ nữa, con đi mua mấy thứ" Cơn đau rát phảng phất nơi hạ thể khiến Vân Vũ Lôi có chút luống cuống. Nàng chẳng hề có chút tri thức nào về sinh lý, lại không dám hỏi mẫu thân. Cho nên, Vân Vũ Lôi quyết định đến bệnh viện xem sao.

"Đi đi, về sớm nha" Dung An Dao cười gật đầu.

Vân Vũ Lôi không giống như Vân Vũ Phi. Nàng rất ít khi nói dối. Dung An Dao thân là mẫu thân đương nhiên hiểu rõ điểm này. Vì thế Dung An Dao đã khẳng định Doãn Xuyên có tới nhà. Có điều, Dung An Dao khôn khéo tuyệt không vạch trần con gái mình. Chẳng phải là nàng cũng gặt hái được khoái lạc cực lớn trên thân thể Doãn Xuyên hay sao. Nhìn Vân Vũ Lôi vui vẻ tung tăng nhún nhảy như một chú thỏ con, nàng vừa vui mừng, lại vừa lo lắng.

Chẳng lẽ hai đứa con gái bảo bối của mình quả thật sẽ gả cho Doãn Xuyên? Vui mừng là, Các con nhất định là rất yêu Doãn Xuyên. Con gái cảm thấy hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất. Lo lắng là, Doãn Xuyên có thể thỏa mãn hai con không? Có lẽ trước mắt thì có thể, nhưng tương lai thì sao? Còn có, còn có mình nữa?

Nghĩ đến quan hệ trái luân thường đa͙σ lý của mình với Doãn Xuyên, Dung An Dao càng lo nghĩ hơn. Nàng lo lắng mặc dù bản thân vẫn còn mĩ lệ như thế này, nhưng cuối cùng cũng có một ngày sẽ già yếu. Đến ngày đó, Doãn Xuyên phong nhã hào hoa có ruồng bỏ nàng không?

Dung An Dao không khỏi thờ dài một tiếng. Sao mà nàng muốn vĩnh viễn có thể gìn giữ dung mạo đáng kiêu ngạo, thân thể gợi cảm của mình đến thế. Nàng thậm chí nguyền rủa số mệnh, nguyền rủa số mệnh đợi đến ba mươi năm sau mới sắp đặt một nam nhân mình ngưỡng mộ trong lòng đến bên cạnh nàng. Nhưng nam nhân đó không ngờ cũng là người yêu của các con gái: một nam nhân tên gọi Doãn Xuyên.

Nghĩ tới Doãn Xuyên, trái tim Dung An Dao lại bắt đầu gia tăng nhịp đập. Lần đầu tiên nhìn thấy Doãn Xuyên, Dung An Dao đã có cảm giác khác thường. Sau khi trải qua màn tẩy lễ nhục thể, tình cảm từng rất mơ hồ đột nhiên trở nên chân thật biết bao. Thân thể và khí phách thì tráng kiện, lời lẽ và thái độ thì trầm tĩnh, tính cách rất đàn ông lại rất ôn nhu khiến Dung An Dao cảm mến biết bao. Càng khiến cho Dung An Dao bị cuốn hút là sự mạnh mẽ về tìиɧ ɖu͙© của Doãn Xuyên. Từ thân thể gã, Dung An Dao lĩnh hội được lạc thú làm nữ nhân.

"Ai da, mình sao thế nhỉ, sao lại cứ mãi nghĩ tới cái chuyện xấu hổ đó?" Dung An Dao không khỏi thầm mắng bản thân. Nàng đứng lên, chuẩn bị đi dọn dẹp phòng hai cô con gái như mọi khi. Đầu tiên là chọn đến phòng của Vân Vũ Phi.

Phòng của Vân Vũ Phi ở cạnh phòng Vân Vũ Lôi. Dung An Dao đi qua đi lại khiến cho người ở trong phòng Vân Vũ Lôi có chút lo lắng.

"Anh nói xem, Dung a di có vào phòng chúng ta không?" Vương Cảnh hồi hộp hỏi Doãn Xuyên dưới thân.

"Chẳng phải là Lôi Lôi đã khóa cửa phòng rồi sao? Khẩn trương cái gì chứ? Nào, nâng mông cao lên một chút" Doãn Xuyên chính đang mυ"ŧ nút nhũ đầu của Vương Cảnh.

Thì ra, không chỉ Doãn Xuyên trốn trong phòng Vân Vũ Lôi, mà Vương Cảnh cũng ở đó.

Lúc này trong phòng Vân Vũ Lôi là một khung cảnh diễm mị. Doãn Xuyên đang nằm ngửa, ôm Vương Cảnh hôn hít. dươиɠ ѵậŧ to lớn của gã bị mật huyệt của Vương Cảnh bao bọc, chậm rãi nuốt vào nhả ra, không dám phát ra một chút âm thanh nào, bởi vì Dung An Dao đã trở về nhà. Mặc dù như vậy, Vương Cảnh vẫn bị Doãn Xuyên thọc cho mặt mũi đỏ bừng.

"Muốn chết à, vừa rồi anh còn cam đoan với Vân Vũ Lôi không phát sinh quan hệ với nữ nhân nào khác. Thoáng một cái, anh đã lại ăn vụng rồi nha. Em mách Lôi Lôi, nói anh giở trò lưu manh với em, nói anh cưỡиɠ ɖâʍ em" Đôi mắt mê người của Vương Cảnh đơn giản là như sắp nhỏ ra nước.

"Em không mặc một thứ gì, toàn thân trần truồng, anh cũng phải mách Lôi Lôi, nói em quyến rũ anh" Doãn Xuyên nhỏ giọng kháng nghị. Ngón tay gã trêu chọc khe đùi Vương Cảnh.

"Anh nói linh tinh, em quyến rũ anh chỗ nào?" Vương Cảnh làm ra vẻ rất oan ức.

"Đương nhiên là quyến rũ anh. Em thích quyến rũ anh nhất. Còn nhớ cái lần ở trong phòng karaoke, em đã cố ý để lộ đùi, lộ nhũ câu, lả lơi quyến rũ anh. Nhất định lúc đó em biết anh đang nhìn em, có phải không? Em phải thành thật, thành thật thì khoan hồng, kháng cự thì xử phạt" Doãn Xuyên không thể nào quên được cái lần đầu tiên với Vương Cảnh.

"Em mới không cố ý, là anh mê mẩn nhìn người ta. Hừ, lúc đó em đã biết có một cặp mắt dâm tà chăm chú nhìn ngực em. Hứ" Bàn tay xinh của Vương Cảnh nhéo Doãn Xuyên một cái.

"Còn nói không quyến rũ. Lúc đó, em không mặc nội khố, đó là sự thật đúng không?" Doãn Xuyên nhân lúc Vương Cảnh không chú ý, ngấm ngầm thúc mạnh vào mật huyệt Vương Cảnh một cái.

"Ai da, anh muốn chết hả..hôm đó em thật ra có.có mặc nội khố.là.là Lý Kha cởi ra đó" Vương Cảnh ngập ngừng giải thích.

"Cái gì? Lý Kha hắn không ngờ xấu xa như vậy. Cho anh biết, có phải hắn giúp em cởi trong nhà vệ sinh không. Anh nhìn thấy có một lần bọn em cùng vào nhà vệ sinh rất lâu." Doãn Xuyên cực kỳ bất bình.

"Hứ, hai người các anh đều xấu xa như vậy. Có điều, anh đoán sai rồi. Lúc mọi người mải hát hò Lý Kha đã lén cởi nội khố của em ra. Sau đó..sau đó......" Nói chưa hết, Vương Cảnh đã cất tiếng cười khúc khích.

"Sau đó là sao? Nói mau" Doãn Xuyên sốt ruột đến nghiến răng ken két.

"Sau đó Lý Kha mới kéo em vào nhà vệ sinh, ép buộc người ta đè lên bồn rửa tay, rồi.rồi......" Vương Cảnh hổ thẹn lấy hai tay che mặt.



"Rồi ăn hiếp em? Cái tên Lý Kha này, đúng con sắc lang" Dương cụ của Doãn Xuyên to lên một vòng. Gã hưng phấn ôm lấy eo Vương Cảnh hung dữ và mạnh mẽ chọc tới trước.

"Ai da. anh ấy là sắc lang, vậy.vậy anh là đại sắc lang. Tất cả nam nhân đều xấu xa như vậy" Vương Cảnh thở hổn hển. Bởi vì nơi tận cùng hoa tâm bị một thứ to lớn đội mạnh lên, húc mạnh đến toàn thân nàng nhũn ra.

"Không ngờ dám chửi tất cả nam nhân. Xem ra phải xử lý xử lý em thật tốt mới được" Doãn Xuyên mò đến cúc hoa môn sau mông Vương Cảnh, chọc một ngón tay vào.

"Ai da.đụng chỗ nào cũng được, nhưng không được đụng chỗ đó của người ta" Vương Cảnh mẫn cảm toàn thân run lên.

"Ai bảo em chửi tất cả nam nhân?" Thấy dáng vẻ đau đớn của Vương Cảnh, Doãn Xuyên không nhẫn tâm tiến thêm bước nữa.

"Em đâu có nói sai. Lúc Lý Kha cởi nội khố của em, các anh đều không phát hiện ra. Nhưng có gã phục vụ nhìn thấy. Ban đầu em..em cũng không biết là bị người khác nhìn thấy. Sau đó, điện thoại của em kêu, trong phòng hát quá ầm ĩ, em chỉ đành ra ngoài nghe điện thoại. Cái tên phục vụ đó ra theo, sờ..sờ soạng mông người ta. Em rất tức giận, nhưng cũng chẳng có cách nào. Có lẽ hôm đó uống nhiều rượu quá, nói chuyện điện thoại xong, em đi không vững. Cái tên phục vụ đó lại xuất hiện. Gã giả vờ hỏi em có khó chịu không, rồi ôm lấy em nói, muốn đỡ em. Em nói không cần, cái tên phục vụ đó lại cứ muốn đỡ em....."

"Hắn định sàm sỡ em" Doãn Xuyên không nhịn nổi chêm vào.

"Hứ, đám nam nhân các anh thật xấu xa. Nếu như chỉ là sàm sỡ thì quá tốt. Gã không những chấm mυ"ŧ, còn..còn" Vương Cảnh dường như không muốn kể tiếp nữa. Nàng như cảm thấy nhục nhã hổ thẹn.

"Còn làm sao?" Tim Doãn Xuyên như nhảy lên tận cổ họng. Gã ý thức được rằng ngày hôm đó còn xảy ra một số chuyện mà gã không biết.

"Em.em không muốn nhắc lại" Vương Cảnh dường như thẹn thùng đến cực điểm. Đến Doãn Xuyên nàng cũng không dám nhìn, ngoảnh mặt sang một bên.

Doãn Xuyên nổi giận, ôm lấy cặp mông tròn của Vương Cảnh thúc mạnh liên hồi, miệng còn uy hiếp nói: "Em có nói hay không, em có nói hay không....."

Vương Cảnh bị chọc đến líu ra líu ríu, hổn hà hổn hển, nhưng từ khóe mắt đến đường môi đều tràn đấy tiếu ý. Doãn Xuyên đột nhiên tỉnh ngộ, thầm nghĩ, dập như thế này, cái ả Vương Cảnh này cao hứng còn không kịp, sao còn nói năng được gì? Gã cười gian giảo, đột nhiên ngừng mọi động tác lại.

Ban đầu Vương Cảnh ngẩn ra, mở to cặp mắt nhìn Doãn Xuyên, phát hiện ra bộ dạng dương dương đắc ý của Doãn Xuyên, nàng nhỏ giọng nũng nịu: "Sao vậy, mau hành động đi?"

"Không nói, không động" Doãn Xuyên quý chữ như vàng, trả lời cực kỳ ngắn gọn đơn giản.

"Ô. anh lại ăn hiếp người.. ư ... ....." Dương cụ cứng rắn như sắt khiến Vương Cảnh ôm một tia hy vọng. Nàng tự nâng đồn bộ lên, định tự hành sự.

Doãn Xuyên sao có thể để cho Vương Cảnh đạt được ý nghĩ ấu trĩ ấy? Gã giữ chặt lấy vòng eo Vương Cảnh, khiến nàng không thể động đậy được.

"Anh xấu nha? Em..nổi giận đấy" Vương Cảnh cắn bờ môi căng mọng, giả đò tức giận.

"Nói!" Lần này giọng điệu Doãn Xuyên còn kiên quyết hơn.

"Híc" một tiếng, Vương Cảnh bật cười khúc khích. Nàng nũng nịu nói: "Được rồi, em..em nói. Anh.anh động trước chút đi mà"

Thấy Vương Cảnh đầu hàng, Doãn Xuyên biết phải cho hưởng chút lợi lộc, gã lại bắt đầu nhẹ nhàng chuyển động con quái vật kia.

Vương Cảnh lúc này mới đỏ bừng khuôn mặt, uốn a uốn éo, do do dự dự nói: "Gã phục vụ đó rất xấu. Gã đỡ người ta, sờ đông sờ tây mãi không ngừng tay. Đến lúc gần về đến phòng hát của chúng ta, gã đẩy.đẩy người ta vào một gian phòng trống ở bên cạnh, còn nói.còn nói ở đó yên tĩnh, có thể nghỉ ngơi một chút, đợi hơi rượu tan bớt mới về phòng hát của chúng ta."

Vương Cảnh đỏ mặt, liếc Doãn Xuyên một cái rồi kể tiếp: "Đương nhiên người ta không đồng ý, nhưng mà, gã phục vụ đó đột nhiên đóng cửa lại, sau đó, sau đó, áp người ta, áp người ta lên sô pha, còn hôn khắp nơi. Em.em sợ chết được, định kêu lên, nhưng.nhưng mà gã phục vụ đó lại bịt lấy miệng em. Miệng gã toàn mùi thuốc, hôi chết đi được. Đáng hận hơn là, tay gã lại..lại bắt đầu sờ ngực em. Ách, lúc đó em cũng không biết làm sao nữa, toàn thân như hết hơi, đầu cũng choáng váng, căn bản không có hơi sức đâu để chống cự, đành mặc cho gã sờ mó, nắn bóp, thô lỗ giống như cái tên lưu manh nhà anh vậy, hừ!" Vương Cảnh oán hận trừng mắt lên với Doãn Xuyên.

Nghe nói Vương Cảnh bị người ta chọc ghẹo, trong lòng Doãn Xuyên vừa giận vừa ghen. Mặc dù Vương Cảnh không phải là lão bà của gã, nhưng còn hơn cả lão bà. Nhưng ngoài mặt Doãn Xuyên ra vẻ rất ung dung, bởi vì gã muốn biết kết quả tiếp theo. Cho nên, gã cố ra vẻ nhẹ nhõm hỏi: "Được rồi, thân thể em mẫn cảm như vậy, bị người ta sờ loạn, em càng không chống cự được. Được rồi, nhất định bị người ta lên rồi, đúng không?"

"A..ai nói em không chống cự, em thật sự có chống cự, nhưng mà gã phục vụ đó lại nói với em, gã biết em không mặc nội khố. Lúc đó em mới nhớ ra nội khố đã bị Lý Kha cởi ra. Hôm đó váy em mặc lại ngắn, gã phục vụ đó banh hai chân em ra, bên dưới của em đều lộ hết cả. Lúc đó em biết sẽ..sẽ bị ăn hiếp, a.đều là cái tên Lý Kha đáng chết đó, cởi mất nội khố của người ta ra, lại còn để cho người khác phát hiện" Vương Cảnh thẹn thùng oán trách.

"Thằng kia ức hiếp em thế nào? Em phải khai báo cho thành thật, khai báo kỹ càng tỷ mỉ chút" Doãn Xuyên cố gắng nhẫn nại, nhưng gã đã cảm giác thấy bản thân như muốn nổ tung rồi.

"Ư, to..to quá" Vương Cảnh không nhịn được cúi đầu xuống nhìn con quái vật lại to thêm một vòng. Trong ánh mắt nàng lướt qua vẻ quỷ quyệt, sau đó kể tiếp: "Vốn em còn định chống cự, nhưng gã kia ra sức hôn ngực em. Anh cũng biết ngực em đặc biệt mẫn cảm. Sau khi bị tên phục vụ hôn, em..em càng không còn hơi sức. Tiếp đó, gã lại cởi quần ra, móc cái thứ của nam nhân ra, chọc mạnh một cái vào trong chỗ đó của em...."

"Thằng đó chọc thế nào?" Doãn Xuyên bắt đầu hì hụp, càng lúc càng mau.

"Ư.ư..ư..thì cũng giống như anh, giống như anh đang chọc vào vậy......" Thân thể Vương Cảnh nóng đến độ đủ để làm tan chảy ý chí bất kỳ nam nhân nào.

"Cái của nó có to bằng của anh không?" Doãn Xuyên hỏi.

"Không bằng, anh còn.còn to hơn" Vương Cảnh lắc lắc mái tóc, đong đưa bờ mông đẹp của nàng, lắc lư nhũ phong của nàng, hoàn toàn phóng thích nét quyến rũ và hấp dẫn đặc biệt của nàng.

Doãn Xuyên nổi giận. Gã kích động ôm lấy Vương Cảnh lăn trên giường, ép chặt Vương Cảnh xuống dưới thân, lại lần nữa giành lấy quyền chủ động, chủ động tấn công. Gã rút ra đóng vào như mưa sa chớp giật, mãnh liệt giã vào nơi non mềm nhất của Vương Cảnh.

"Thật da^ʍ đãиɠ a! Bị người ta cưỡиɠ ɖâʍ không ngờ còn kể thật sinh động bóng bẩy ha, xem anh xử lý em thế nào"

"A.anh mới da^ʍ đãиɠ, anh muốn nghe, thì em bịa, bịa một chút cho anh nghe, a..a..em sắp tới rồi" Vương Cảnh hẩy đồn bộ của nàng lên một cách kịch liệt.

"Cái gì? Em bịa?" Doãn Xuyên chấn kinh. Có điều gã vẫn tặng cho Vương Cảnh một cú giã nặng nề.

"Em chết mất..ô.... ..." Vương Cảnh lắp bắp. Nàng thỏa mãn khép mắt lại.

"Này, em đừng chết vội, em cho anh biết, rốt cuộc gã phục vụ đó là thật hay giả?" Doãn Xuyên nôn nóng hỏi.

Nhưng Vương Cảnh chẳng buồn để ý đến Doãn Xuyên. Nàng quay nghiêng người, vừa thở hổn hển vừa ngấm ngầm mỉm cười, chỉ để lại bờ mông trắng như tuyết làm bạn với Doãn Xuyên.



Doãn Xuyên hận đến nghiến răng ken két, vỗ mạnh một cái. Trên bờ mông trắng nõn của Vương Cảnh đột nhiên hiện lên một dấu tay.

"Ư" khẽ một tiếng. Mặc dù Doãn Xuyên đánh không hề nhẹ tay, nhưng Vương Cảnh lại gần như không có phản ứng gì.

"Lại còn không phản ứng? Được, anh đánh đến khi em xin tha mới thôi, xem em còn dám đùa bỡn anh?" Doãn Xuyên giơ tay lên định đánh xuống nữa. Đột nhiên, gã nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, dường như có người đang đẩy cửa.

Doãn Xuyên hoảng hốt dừng tay, nghiêng tai lắng nghe.

Người đẩy cửa chính là Dung An Dao. Nàng vừa dọn dẹp xong phòng Vân Vũ Phi, giờ định sang dọn dẹp phòng Vân Vũ Lôi. Trong suy nghĩ của Dung An Dao, phòng của Vân Vũ Lôi nhất định rất bừa bộn. Một nam nhân và một nữ nhân cùng ở trong một gian phòng thì làm sao không bừa bộn được cơ chứ?

Nhưng Dung An Dao lại phát hiện phòng Vân Vũ Lôi khóa chặt. Nàng có chút kỳ quái, bởi vì mười mấy năm nay, phòng các con gái chưa bao giờ khóa trái. Nàng vào phòng các con giống như vào phòng mình vậy, không hề có bất kỳ trở ngại nào, không hề có bất kỳ ngăn cách nào. Nhưng hôm nay lại khóa lại. Nàng hoài nghi xoay nắm đấm cửa một lần nữa, nhưng vặn thế nào cũng không chuyển động.

"Hừ, chẳng lẽ sợ ta phát hiện ra dấu vết hai người các ngươi làm chuyện xấu sao? Không ngờ còn khóa cửa lại, cái con nha đầu đáng chết này" Dung An Dao cười mắng, lắc lắc đầu.

Dung An Dao không hề nghĩ tới khả năng Doãn Xuyên vẫn còn ở trong phòng. Nàng tự an ủi rằng có thể Vân Vũ Lôi không để ý đã khóa cửa lại, cũng có thể khóa cửa bỗng nhiên bị hỏng, có thể.đợi đã. Dung An Dao đang định thu dọn sô pha đột nhiên phát hiện một thứ gì đó màu đen. Thứ đó bị ép dưới cái gối ôm của sô pha, chỉ lộ ra một phần nhỏ. Dung An Dao bước tới, nhặt chiếc gối lên. Thì ra là một chiếc nội khố ren màu đen.

Dung An Dao nhặt chiếc nội khố đó lên, không khỏi lớn tiếng mắng Vân Vũ Lôi: "Một đứa con gái thật chẳng biết giữ gìn gì cả, nhân lúc ta không ở nhà, lại.lại không biết đến thể diện.ai" Nàng không biết rằng, chiếc nội khố nhỏ đó là của Vương Cảnh để lại.

Mắng thì mắng, nhưng nhìn chiếc nội khố khêu gợi, nàng không khỏi có chút ngượng ngập. Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nội khố của mình vẫn còn ở nhà Doãn Xuyên, còn chiếc áo bị xé rách nữa. Ài, cái gã Doãn Xuyên này thật là thô lỗ, cái áo đẹp như vậy mà gã không thương tiếc, nói xé là xé, chẳng có chút ôn nhu nào, đến cả nội khố của ta cũng không chịu trả cho ta, thật đáng ghét."

Màn kịch xảy ra ở nhà Doãn Xuyên lại hiện ra trước mắt Dung An Dao. Toàn thân nàng nóng lên, hai chân không tự chủ được khép lại. Nhìn tấm nội khố bằng ren đen trong tay, Dung An Dao thầm nghĩ, chẳng lẽ Doãn Xuyên thích màu đen? Ta cũng có màu đen đó nha, nhưng hình như lâu rồi không mặc. Ta tìm thử xem.

Dung An Dao ngượng ngùng chạy về phòng mình. Thấy nhà không có người, đến cửa phòng cũng không đóng lại, liền bước đến tủ quần áo, kéo chiếc ngăn kéo đựng đồ lót ra. Nơi đó, nội y màu sắc gì, kiểu dáng gì, chất liệu gì cũng có. Thật không ngờ nổi, nội tâm Dung An Dao giống hệt như thiếu nữ vậy, tràn đầy cảm giác tươi trẻ. Nàng trút bỏ y phục, lộ ra thân thể cực kỳ gợi cảm, thay một bộ nội y nội khố màu đen vào. Dứng trước gương, Dung An Dao lộ ra nụ cười mỉm đầy tự tin.

Có vốn liếng đáng kiêu ngạo như vậy mới có thể khiến cho bất kỳ nữ nhân nào tràn đầy tự tin.

"Nếu ta lại đi thêm vớ tơ màu đen, không biết có đẹp hay không đây?" Dung An Dao tự hỏi, sau đó quyết định lập tức trả lời câu hỏi đó. Nàng tao nhã mặc vào chiếc dây đeo tất, một lần nữa đứng trước gương. Dung An Dao dùng ánh mắt săm soi nhất cũng không thể nào tìm ra một khuyết điểm nhỏ hay không vừa lòng. Nàng đắc ý thè lưỡi ra, nháy nháy mắt với hình bóng bản thân trong gương. Dung An Dao gần như khẳng định trăm phần trăm, chỉ cần Doãn Xuyên nhìn thấy nàng ăn mặc như vậy, nhất định sẽ xịt máu mũi.

Làn da trắng như tuyết, nhũ phong cao vút, đồn bộ cong tròn, cặp đùi đẫy đà hấp dẫn, thân hình với những đường cong gợi cảm của Dung An Dao vốn đã rất hoàn mĩ, lại mặc lên mấy món nội y thấp thoáng lộ ra nét khêu gợi kia, nội khố và tất đai, đừng có nói là nam nhân nhìn thấy sẽ xịt máu mũi, cho dù là xịt hết cả máu mũi cũng nhất định chẳng để tâm.

"Có lẽ khi Doãn Xuyên nhìn thấy, sẽ quýnh đít nhào tới như con khỉ. Ách, hắn có dê không? Hắn muốn vuốt ve ta không?" Trong mắt Dung An Dao ngập tràn vẻ mơ màng.

"Ư....." Dung An Dao đỡ lấy nhũ phong nặng trịch của mình, từ từ mở mười ngón tay ra. Mười ngón tay thon như mười búp hoa lan lúc xuân thì, nương tựa vào giữa sơn cốc mây mẩy. Đường khe sơn cốc sâu hút, trên đỉnh núi, là hai hạt như hạt đậu phộng mới lột vỏ, tỏ ra non mềm thơm mát, làm cho người ta nhịn không nổi muốn cắn một miếng.

Dung An Dao cũng rất muốn ăn. Nhưng chiếc miệng xinh của nàng với không tới, chỉ có thể thè lưỡi ra, nàng mới có thể miễn cưỡng liếʍ tới hai nhũ đầu như hai hạt lạc đó. Có điều, như vậy cũng đã đủ, bởi vì nụ vị giác trên đầu lưỡi đã thưởng thức được mùi vị của nhục dục. Nhũ đầu phát sinh biến hóa, trở nên vừa cứng vừa săn.

"A....." Dung An Dao ngã xuống giường. Nàng kéo chiếc áo ngực bằng ren trễ xuống, tuột luôn chiếc nội khố nhỏ xíu. Mỗi một bộ vị trên thân thể nàng đều có thể khiến cho tất cả nam nhân bốc hỏa. Chỉ đáng tiếc, bên cạnh Dung An Dao không có bóng một nam nhân nào. du͙© vọиɠ của nàng chỉ có thể dựa vào bản thân để lấp đầy.

"Sao lại thế này? Mình lại muốn.trời ạ, Dung An Dao mi thật da^ʍ đãиɠ.. Doãn Xuyên, tôi có da^ʍ đãиɠ không? Sao mình không đến ôm tôi..ư.ư" Nơi khu rừng rậm rạp lại xuất hiện người bạn quen thuộc. Đó là mười ngón tay thon thả, bàn tay đã an ủi Dung An Dao hàng ngàn hàng vạn ngày đêm gian khó. Hôm nay cũng không phải nɠɵạı lệ. Đám bạn bè quen thân kia rất dễ dàng tìm đến dải đất mẫn cảm nhất của Dung An Dao. Khu rừng vốn rậm rịt thần bí không còn bí mật nữa. Bởi vì bàn tay tìm đến huyệt khẩu trải đầy những nếp gấp một cách chính xác. Nơi đó vừa nhiều chất dịch lại vừa mẫn cảm, chỉ cần nhẹ nhàng trêu ghẹo đã nhanh chóng sung huyết.

Tay Dung An Dao không hề ôn nhu chút nào. Huyệt khẩu vốn đã bị một ngón tay xâm chiếm giờ đã tăng lên hai ngón. Những nếp gấp màu phấn hồng bắt đầu ẩm ướt, cặp đùi đẫy đà cũng bắt đầu không ngừng cọ xát vào nhau. Dung An Dao rêи ɾỉ thật sâu.

Đột nhiên, Dung An Dao ngừng động tay tay lại. Nàng khẽ thở dài một tiếng, thê lương ngồi dậy, nhặt chiếc gối mềm lên, từ trong chiếc gối mò lấy ra hai chiếc chìa khóa màu đồng cổ, sau đó đến trước cái tủ đầu giường, dùng một chiếc chìa khóa mở ngăn kéo dưới cùng ra. Ngăn kéo mở ra, bên trong lại còn có một cái ngăn kéo nhỏ. Dung An Dao lại dùng chiếc chìa khóa còn lại mở chiếc ngăn kéo nhỏ. Trong ngăn kéo nhỏ đặt một cái rương nhỏ màu sắc rực rỡ. Mở chiếc rương ra, bên trong dường như có không ít đồ.

Dung An Dao chỉ lấy ra một vật được bọc trong lớp vải màu vàng. Lấy thứ trong lớp vải vàng ra, không ngờ là một vật thể hình trụ bằng ngọc có hình dạng như dương cụ nam nhân. Thứ đồ bằng ngọc đó dài trên dưới mười lăm phân, toàn thân màu xanh biếc. Một đầu trụ ngọc cũng có hình dáng quy đầu của nam nhân, có gờ có cạnh, to như trứng vịt. Cán cũng có những đường vân nhấp nhô nổi gồ lên, đầu kia có dạng hai nửa tròn, rất giống tinh hoàn của nam nhân. Thì ra món đồ chơi đó là một cây lục ngọc dương cụ.

Dung An Dao cầm lục ngọc dương cụ lên, vội vã ngồi xuống cạnh giường, giang rộng cặp đùi đẫy đà gợi cảm, một tay ấn vào huyệt khẩu, một tay cầm lục ngọc dương cụ, nhắm vào mật huyệt bản thân, từ từ chọc vào.

"Ư.a.... ..." Dung An Dao thỏa mãn rên lên một tiếng, không kiềm chế nhu cầu trong lòng được nữa, bắt đầu tới tấp loạn động một vào một ra. Một chút không cẩn thận, Dung An Dao không ngờ thọc cả già nửa cây lục ngọc dương cụ vào trong, chạm tới điểm mẫn cảm nơi thâm sâu nhất. Nàng kêu lên một tiếng, ngã xuống giường, cây dương cụ màu xanh biếc kia rung lên nhè nhẹ theo sự run rẩy toàn thân của Dung An Dao, không ngừng làm nàng run rẩy đến toàn thân tê đi.

Dung An Dao nằm bất động thở hổn hển.

Thật lâu sau, Dung An Dao nhìn cây lục ngọc dương cụ khẽ than thở: "Nếu mi có thể tự hoạt động thì tốt biết mấy" Đáng tiếc cây lục ngọc dương cụ dù sao cũng là vật chết, Dung An Dao không cử động, cây dương cụ màu xanh biếc đó cũng dừng lại. Lúc nữ nhân làʍ t̠ìиɦ cần nhất là vào thời khắc quên mình, nam nhân còn tiếp tục đâm thọc.

Dương cụ dài mười mấy phân tuyệt không phải là ngắn, nhưng dường như Dung An Dao còn muốn cây lục ngọc dương cụ đó vào sâu hơn nữa. Nàng gắng sức giang rộng hai chân, hai tay nắm lấy hai viên tinh hoàn của lục ngọc dương cụ từ từ ấn xuống. Dịch thể trơn dính đã thấm ra, hơn nữa càng lúc càng nhiều, chảy ra theo chỗ giao nhau giữa mật huyệt và lục ngọc dương cụ, nhỏ xuống giường, lại cũng dính cả lên tay Dung An Dao. Nhưng Dung An Dao chẳng bận tâm. Nàng khẩn trương nhìn chăm chú cây lục ngọc dương cụ tiến vào từng chút một.

Đột nhiên, Dung An Dao kêu lên một tiếng, dùng bàn tay run rẩy ấn cả cây lục ngọc dương cụ vào mật huyệt, chỉ còn lại hai viên tinh hoàn ở động khẩu. Nàng nhanh chóng khép chặt hai đùi lại, thít cúc hoa lại, kẹp chặt lấy lục ngọc dương cụ, không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

"a.a..Doãn Xuyên.to quá.a.a"

Thân thể Dung An Dao oằn oại đến cực điểm. Mái tóc như những lọn sóng của nàng đã bù xù, dung nhan diễm lệ như méo mó, dường như là đau đớn, nhưng làn da trắng muốt lại rướm ra một vầng sáng màu phấn hồng, tươi đẹp như muốn ứa nước. Thân thể Dung An Dao đang nảy sinh biến hóa, sự biến hóa huyền diệu. Làn da nàng như được phớt lên một lớp dầu mỡ trong suốt, lớp mỡ càng lúc càng sáng, còn tỏa ra một làn hương thơm dịu thoang thoảng. Làn hương thơm lan dần ra, tiếng rêи ɾỉ của nàng cũng càng lúc càng gấp gáp.

Giường nệm đã thấm ướt. Ngoài mồ hôi còn có chất dịch dính dấp của suối nguồn. Dung An Dao lật thân thể lại, nằm sấp xuống giường. Nàng dành ra một tay chụp lên song nhũ, hết sức giày vò. Tay còn lại nắm lấy lục ngọc dương cụ, giữ chặt trên giường nệm. Đồn bộ của Dung An Dao không ngờ có thể chuyển động. Nàng chậm rãi nhả lục ngọc dương cụ ra, sau đó lại chậm rãi nuốt vào, cho đến khi cả cây lục ngọc dương cụ ngập chìm vào trong nhục huyệt ửng hồng của nàng.

"a..a.Doãn Xuyên.... ...." Dung An Dao lắc lư mái tóc, không ngừng kêu gọi tên Doãn Xuyên. Nàng thuần thục nhấp nhô lên xuống. Bờ mông mê người dập dờn hết đợt này đến đợt khác.

Dung An Dao đang đắm chìm trong du͙© vọиɠ không hề nhìn thấy lục ngọc dương cụ ở trong nhục huyệt phát ra làn bạch quang kỳ dị, giống như tỏa ra một lớp sương thần bí. Bạch quang càng lúc càng dày. Chẳng bao lâu, cả cây lục ngọc dương cụ biến thành màu trắng nõn nà như mỡ đặc, tạo thành sự hòa lẫn về màu sắc với màu phấn hồng kiều diễm trên làn da Dung An Dao. Giống như hoa đào nở rộ đột nhiên bị một lớp băng tuyết mỏng óng ánh phủ lên.

Dung An Dao không phát hiện ra những biến hóa đó của thân thân. Nàng còn rung động đến quên mình, tốc độ càng lúc càng nhanh. Mỗi lần bờ mông đẹp đẽ nâng lên hay hạ xuống đều vừa đúng chỗ hay.

"Ư.Doãn Xuyên, tôi muốn mình, tôi muốn mình đâm vào..a.... ...." du͙© vọиɠ của Dung An Dao càng lúc càng mãnh liệt.

Lúc này, Dung An Dao chợt nghe thấy một tiếng than: "Dung a di, mình sao phải khổ vậy?"
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc