Khi nam nhân tâm tình không vui thường thích uống rượu, nữ nhân cũng không nɠɵạı lệ. Vân Vũ Lôi và Vương Cảnh đã uống hết một bình nhưng dường như vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Vương Cảnh lại gọi bình thứ hai.
Rượu vang vừa ngọt vừa chát, uống vào khoan khoái nhẹ nhàng, nữ nhân rất thích uống. Nhưng rượu vang mà uống quá nhiều cũng làm người bị say, hơn nữa say càng lợi hại.
"Cảnh Cảnh tỷ, chị nói xem, em có chỗ. chỗ nào không bằng nha đầu hung dữ đó? Luận về dung mạo, luận về vóc dáng, luận về khí chất, em có chỗ nào không bằng ả? Sao Doãn Xuyên lại vừa ý ả? Thật không cam. cam tâm." Tửu lượng của Vân Vũ Lôi không cao, lưỡi nàng đã hơi ríu lại.
"Vậy thì cướp lại đi, không cam tâm thì có tác dụng chó gì chứ? Uổng công chị hảo tâm giới thiệu cho em, không ngờ lại để người ta giành mất, đúng thật là."
Mặc dù Vân Vũ Lôi phàn nàn oán giận nhưng tâm tình Vương Cảnh còn khó chịu hơn. Khi nàng gõ cửa nhà Doãn Xuyên, nhìn thấy người mở cửa là Lý Nhã, nàng đã bắt đầu nổi giận. Khi nàng nhận ra Lý Nhã mặc sơ mi của Doãn Xuyên để lộ ra cặp đùi trần trụi, Vương Cảnh tưởng như là phát điên lên.
Mặc dù Vương Cảnh biết Doãn Xuyên không phải là lão công của nàng, nhưng tình cảm của Vương Cảnh với Doãn Xuyên lại là sự tồn tại hết sức chân thật. Sau khi kết hợp nhục thể với nhau loại tình cảm đó càng thêm sâu đậm. Tình cảm con người đều ích kỷ, sau khi Vương Cảnh biết nam nhân mình yêu thích có một nữ nhân khác thì sao không khó chịu chứ?
"Được, Cảnh Cảnh tỷ, em sẽ giành lại, quyết không thể thua con nhóc đó."
Hai nữ nhân tâm tình không tốt muốn uống rượu thì đương nhiên càng dễ say.
Nhà hàng Lai Cách là một nơi rất lãng mạn, những người đến đây đa phần là tình nhân, tình nhân thông thường là một nam một nữ. Có điều khi nhân viên phục vụ của quán phát hiện Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi cùng ôm nhau thân mật, loạng choạng đi ra, tròng mắt bọn họ thiếu chút nữa rớt cả xuống đất.
oOo
Trong lòng có chút không cam tâm, Lý Kha có vẻ phiền muộn. Một kế hoạch hoàn mĩ lại do sự gia nhập đột ngột của Doãn Xuyên mà trở nên có chút rắc rối, huống chi gã Doãn Xuyên đó đòi chia mất một phần những thứ thuộc về Lý Kha hắn. Điều đó khiến Lý Kha thật khó chấp nhận, nhưng lại không thể không chấp nhận bởi vì quan hệ giữa Doãn Xuyên và Lý Nhã đã vượt quá giới hạn bạn bè.
Lý Kha rất thương yêu Lý Nhã, chuyện gì cũng cưng chiều nàng, bảo vệ nàng, còn đề phòng nam nhân khác có chủ ý xấu với Lý Nhã. Nhưng phòng ngàn phòng vạn lại không đề phòng nổi người bên cạnh.
"Con bà nó, tục ngữ nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, Doãn Xuyên hắn lại chơi trò nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, tức chết ta mất. Cua gái không ngờ lại cua luôn muội muội của ta, lại còn thành công nữa chứ." Lý Kha không ngừng chửi rủa.
Đột nhiên một ý niệm lướt qua, Lý Kha giật mình đến phát rét trong lòng. Hắn ngấm ngầm lo ngại Cảnh Cảnh của hắn chớ có lại để cho người ở ven hồ tiện tay nẫng mất. Nghĩ tới đây, Lý Kha quyết định trở về nhà nhắc nhở Vương Cảnh, để nàng đề phong cái tên Doãn Xuyên lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú, thấy sắc quên nghĩa, không từ thủ đoạn, ti bỉ vô sỉ đó.
oOo
Vương Cảnh đầu váng mắt hoa chẳng hề biết nàng làm thế nào về đến nhà, làm thế nào vào được trong phòng. Vân Vũ Lôi về cùng với nàng cũng chẳng khá khẩm hơn. Họ gần như đồng thời ngã lăn xuống chiếc giường to rộng.
"Này, Cảnh Cảnh tỷ, giày chị còn chưa tháo ra kìa." Vân Vũ Lôi còn có chút tỉnh táo, miệng nàng tỏa ra một làn hơi rượu.
Nhưng Vương Cảnh đã vùi đầu vào trong chiếc gối mềm mại. Nàng chỉ khẽ nhúc nhích bàn chân rồi mê man ngủ mất.
Vân Vũ Lôi lúc lắc đầu cho đỡ chóng mặt, lầu bầu: "Thật không hiểu ra làm sao cả, nam nhân của em bị cướp mất, là em tâm tình không tốt, chị không an ủi em, lại còn uống nhiều hơn cả em, phù phù, còn muốn người ta tháo giày giúp...."
Hơi bực dọc, song Vân Vũ Lôi vẫn bò đến bên cạnh Vương Cảnh, giúp Vương Cảnh tháo đôi giày cao gót ra.
Lý Kha sở dĩ mê đắm Vương Cảnh, còn có một nguyên nhân rất chủ yếu. Đó là Vương Cảnh có một đôi ngọc túc, ngọc túc trong sự trắng trẻo thấu lộ ra ánh hồng, bề mặt trơn bóng không có lấy nửa điểm tỳ vết, mười ngón chân như một xếp hàng như những hạt mã não hồng hào trắng trong, khiến người ta quyến luyến không rời.
Đôi mắt lờ đờ say của Vân Vũ Lôi cũng bị những ngón chân mĩ lệ đó hấp dẫn. Nàng say mê ngắm nhìn bàn chân nhỏ nhắn của Vương Cảnh, lại còn để chân mình ở cạnh để so sánh, rốt cuộc rút ra kết luận là chân Cảnh Cảnh tỷ đẹp hơn một chút.
Có lẽ là thấy cái mình thích là thèm, có lẽ là quyến luyến không rời, bàn chân Vân Vũ Lôi nhẹ nhàng cạ cạ bàn chân Vương Cảnh, giống như cái ve vuốt mơn trớn của tình nhân.
"Ngủ mà cũng không cởi đồ, xem ra lại là em giúp chị cởi thôi." Trong lúc Vân Vũ Lôi lẩm bẩm tự nói, y phục của Vương Cảnh từng món từng món một rơi ra, chỉ còn lại nội y và nội khố bằng ren. Có điều, chỉ ngừng lại mấy giây, ngay cả đám nội y nội khố đó cũng bị dẹp trừ từng món một, lộ ra thân thể xích lõa hoàn toàn, màn khỏa thân khiến người ta hoa mắt say mê.
Nhũ phong cao vút, gò tam giác nhỏ mê người, da dẻ trắng muốt, lại còn bờ mông hoàn mĩ đều khiến trong lòng Vân Vũ Lôi nảy sinh một rung động kỳ lạ. Tay nàng trèo lên thân thể Vương Cảnh. Từ ngọc túc hồng hào tròn lẳn đến đồn bộ tròn trĩnh, cuối cùng dừng lại nơi nhũ phong mơn mởn chắc nịch, tay Vân Vũ Lôi đều không bỏ sót chút nào. Khuôn mặt nàng nóng rực lên, cả trái tim cũng gia tăng nhịp đập.
Vương Cảnh không hề có chút cảm giác nào. Nàng đã say rồi.
"Ư, Lôi Lôi, em làm gì vậy?" Nhũ đầu mẫn cảm đột nhiên bị đầu lưỡi ướt át mυ"ŧ nút, trong cơn say mơ màng, Vương Cảnh cũng bị giật mình tỉnh dậy. Đôi mắt lim dim của nàng nhìn mà như không nhận ra Vân Vũ Lôi nằm bò ra bên cạnh nàng đang đùa nghịch nhũ phong của nàng.
Vân Vũ Lôi không đáp lại. Nàng vẫn không ngừng hôn nhũ đầu, nhũ vựng, rồi đến rốn, bụng dưới. Khi đầu lưỡi linh hoạt của Vân Vũ Lôi vén âm mao mềm mại ra, Vương Cảnh run rẩy lên một chút. Ngữ khí nàng có chút mơ hồ không rõ trách móc: "Đừng nghịch ngợm, chị đau đầu quá" rồi dùng tay định gạt Vân Vũ Lôi ra, lại còn quay mình lại, xoay lưng về phía Vân Vũ Lôi. Vương Cảnh cho rằng như vậy có thể ngăn cản sự quấy rối của Vân Vũ Lôi.
Vân Vũ Lôi như ngưng hành động lại, song một đôi mắt tràn đầy vẻ kinh dị ở bên ngoài cửa phòng ngủ lại phát hiện Vân Vũ Lôi tuyệt không dừng hành động lại, nàng chỉ là đang cởi y phục của bản thân.
Đôi mắt kinh dị còn phát hiện nhũ phong của Vân Vũ Lôi vểnh lên đến chí mạng, bụng dưới bằng phẳng không có lấy một chút sẹo, bên dưới ŧıểυ phúc là một mảng cỏ cây rậm rạp tươi tốt đủ khiến nam nhân khắp thiên hạ điên cuồng.
Lý Kha đã điên cuồng. Cặp mắt hắn trợn trừng đến to hơn cả lục lạc trâu. Nước miếng của hắn như sắp rớt cả ra ngoài.
Vừa trở về nhà Lý Kha phát hiện trên cửa nhà mình vẫn còn cắm chìa ở ổ khóa. Mặc dù vấn đề bảo vệ trị an ở Tây Uyên khá tốt nhưng việc quên cả rút chìa khóa ra là tuyệt đối không chấp nhận được. Lý Kha vốn định giáo dục giáo dụng sự sơ ý, lơ là của Vương Cảnh, không ngờ bước vào nhà, hơi rượu nồng nặc cùng tiếng rêи ɾỉ khe khẽ khiến Lý Kha kinh ngạc giận dữ. Chẳng lẽ Vương Cảnh đang yêu đương vụng trộm? Nhưng khi hắn nhón chân nhón tay lần đến cửa phòng ngủ, lén lút nhìn vào trong, tình cảnh trước mắt khiến huyết dịch hắn lập tức dồn hết lên đầu, rồi lại lập tức dồn hết xuống hạ thể. Lý Kha đã cảm thấy hắn sắp bắn vọt ra bất cứ lúc nào.
Hai mĩ nữ diễm quang tỏa ra khắp nơi trong phòng không hề cảm giác thấy có người đang nhìn trộm ngoài cửa. Vương Cảnh còn đang nửa tỉnh nửa mơ thì Vân Vũ Lôi đã cởi nốt mảnh vải cuối cùng trên cơ thể, thân hình tuyệt đẹp hoàn toàn bộc lộ trước cặp mắt Lý Kha.
Khiến cho lý trí Lý Kha tiến gần hơn đến bờ vực sụp đổ chính là hành động tiếp theo của Vân Vũ Lôi. Nàng ôm lấy Vương Cảnh, áp chặt cặp nhũ phong hào phóng của nàng lên bờ lưng ngọc của Vương Cảnh, không ngừng nghiền ép. Tay nàng còn vòng qua sườn Vương Cảnh để tóm lấy cặp nhũ phong căng tròn của Vương Cảnh, nhẹ nhàng xoa nắn, ngón tay không ngừng vân vê quanh nhũ vựng của Vương Cảnh.
Cần cổ Lý Kha như cứng ngắc lại. Hắn kỳ quái nghĩ, chẳng lẽ Cảnh Cảnh của mình thích nữ nhân? Lý Kha không tin, hắn hy vọng Vương Cảnh lại đẩy tay Vân Vũ Lôi ra. Nhưng Vương Cảnh lại không như Lý Kha mong muốn, nàng không chút cử động cho đến lúc tay Vân Vũ Lôi thuận theo rốn trượt xuống bụng dưới, đầu ngón tay chạm đến cuống hoa đầy mẫn cảm, nàng mới lấy tay giữ tay Vân Vũ Lôi lại: "Còn sờ nữa, chị sẽ, sẽ chặt cái tay này đi, ư"
"Chặt cũng phải sờ" Vân Vũ Lôi không chịu buông tha. Đầu ngón tay nàng đã trượt vào trong hoa phòng ướt át.
"Ai da, mi muốn chết hả, dừng tay" Vương Cảnh xoay mình lại đối mặt với Vân Vũ Lôi trách mắng, nhưng giọng điệu lại rất ôn nhu. Đôi mắt khép hờ của nàng lại còn mang theo một tia tiếu ý.
"Ưm, Cảnh Cảnh tỷ, để em sờ bên dưới một chút."
"Không được, sờ chỗ khác còn được, chỗ đó không được sờ."
"Không sờ cũng được, nhưng phải hôn à" Vân Vũ Lôi nũng nịu nhìn Vương Cảnh, ánh mắt ngập tràn niềm hy vọng.
Nhìn ánh mắt kiều mị mà ngây thơ của Vân Vũ Lôi, đến một câu phản đối Vương Cảnh cũng không thốt ra được, mà để chiếc miệng xinh của Vân Vũ Lôi ngậm lấy cánh môi đầy đặn của mình. Chiếc lưỡi thơm còn tinh nghịch thừa cơ tiến vào, luồn vào trong miệng Vương Cảnh, khi Vương Cảnh còn chưa kịp phản ứng đã dạo chơi khắp nơi, không ngừng trêu chọc, khiêu khích, chọc cho Vương Cảnh thở hổn hển.
"Ư, ư, ư" Trong phòng dần lan ra tiếng thở hổn hển khiến người ta nghẹt thở.
Đôi mắt Vương Cảnh đã khép hẳn lại. Đầu lưỡi nàng như cũng đáp trả lại sự trêu chọc cho Vân Vũ Lôi, hơn nữa càng lúc càng kích động, càng lúc càng hưởng thụ. Vân Vũ Lôi thì mở hẳn đôi mắt khép hờ, lộ ra một nét tươi cười vừa giảo hoạt vừa đắc ý. Khi nàng nắm tay Vương Cảnh đặt lên nhũ phong căng tròn của mình, nỗi sung sướиɠ của Vân Vũ Lôi cũng dâng lên hết đợt sóng này đến đợt sóng khác.
Lý Kha không biết nên làm thế nào. Cần cổ hắn cứng đơ ra rồi, chân cũng mỏi nhừ. Nhưng chết người nhất là lửa dục của hắn mãnh liệt như sắp bùng nổ. Hiện giờ hắn cần phát tiết. Tay hắn nắm bộ phận giữa hai chân mà vặn xoắn.
Hai tòa thiên nhiên hoàn mĩ trên giường đã quấn chặt lấy nhau, không ngừng nhu động. Vùng đất cỏ cây rậm rạp của Vân Vũ Lôi đã che phủ vùng tam giác nhỏ của Vương Cảnh. Vùng đất riêng tư thần bí của họ không ngừng cọ sát, như chỉ có như thế mới có thể giải tỏa dục hỏa trong lòng nhau. Nhưng dường như dục hỏa càng cháy càng mạnh, dù cho tăng cường trêu đùa vùng đất mẫn cảm nhất của nhau cũng không thể thỏa mãn, duy chỉ có thay đổi phương thức mới có thể tiêu diệt ngọn lửa đó.
Vân Vũ Lôi muốn thay đổi phương thức. Nàng dùng khuôn miệng còn đầy nước miếng chuyển đến trước vùng tam giác nhỏ của Vương Cảnh, giống như một chú cún lạc đường đang tìm kiếm gì đó..
Vương Cảnh đã ý loạn tình mê không ngừng thở dốc. Nàng không ngăn cản Vân Vũ Lôi vượt qua phòng tuyến cuối cùng nữa. Một khi phòng tuyến bị mở ra cũng giống như con đê bị phá vỡ, mặc cho dòng thác cuồn cuộn tràn đến khắp nơi, phá hoại khắp chốn. Môi Vân Vũ Lôi đã hôn lên cánh hoa của Vương Cảnh. Đầu lưỡi nhỏ xinh của nàng lách vào trong mật huyệt dày đặc đầu dây thần kinh. Nơi đó từng chỉ có nam nhân chiếm giữ, hiện giờ lại bị một nữ nhân tham lam liếʍ hút.
"A, a, Lôi Lôi đáng chết, mi hại chết tao rồi, nhột quá, ngứa quá."
"Ưm, Cảnh Cảnh tỷ, giúp Lôi Lôi nha, mau lên" Vân Vũ Lôi đang tìm kiếm nơi mật huyệt của Vương Cảnh lại vắt ngang qua thân thể Vương Cảnh, cưỡi ngược lại thân thể Vương Cảnh, đưa đồn bộ tròn trĩnh nhắm chuẩn mặt Vương Cảnh. Đồn bộ mây mẩy gần như che kín khuôn mặt Vương Cảnh, đám cỏ cây rậm rạp chui cả vào miệng Vương Cảnh. Một thứ mùi ngai ngái ập vào mũi Vương Cảnh. "Mau giúp em, Cảnh Cảnh tỷ, giúp hôn bên dưới một chút, xin chị đó, Cảnh Cảnh tỷ"
Vân Vũ Lôi cầu khẩn, còn Vương Cảnh lại hơi do dự. Từ trước tới giờ nàng chưa từng hôn hạ thể nữ nhân, cái mùi ngai ngái từ hoa phòng tỏa ra đó nàng tuyệt không ghét, nhưng dù sao đó cũng là hạ thể của người khác.
Lý Kha ở ngoài cửa mặt mày đã đỏ gay gắt. Hắn sắp chịu không nổi nữa, tốc độ động tác tay của hắn càng lúc càng mau. Giờ đây hắn ngược lại kỳ vọng Cảnh Cảnh của mình có thể hôn mật huyệt của Vân Vũ Lôi không chút do dự. Hắn rất muốn, rất muốn nhìn thấy dáng vẻ lão bà của mình ngậm âʍ ɦộ người khác như thế nào, nhưng Cảnh Cảnh cứ lần lữa không liếʍ xuống. Lý Kha cực kỳ sốt ruột. Đúng vào lúc đó, điện thoại trong túi quần Lý Kha đột nhiên vang lên.
Tiếng chuông điện thoại quả là tiếng sét giữa trời quang, làm cho cả ba người trong nhà đều sợ gần chết. Lý Kha chỉ đành cắm đầu chạy trốn. Sau lưng hắn là một tiếng kêu kinh hãi trong trẻo. Đó là thanh âm của Vân Vũ Lôi.
Lý Kha không sao tưởng tượng nổi tình cảnh lúc đó thế nào. Hắn cũng chẳng muốn nghĩ. Hắn chỉ biết chạy.
Đến một nơi không có ai, Lý Kha mới bắt máy điện thoại vẫn đang không ngừng đổ chuông. Thì ra là điện thoại của Vân Vũ Phi gọi tới. Vân Vũ Phi cho Lý Kha biết, mẫu thân nàng không đồng ý cho chén sứ. Câu đó khiến Lý Kha cảm giác như nước đá xối lên đầu, từ đầu đến đuôi.
"Cái gì? Của hồi môn? Này, anh đã nói trước với Trương đa͙σ diễn rồi, cái...." Lý Kha không mất hy vọng, lại hỏi thêm một lượt, lại nhận được câu trả lời khiến hắn không biết làm sao được. Dù sao hắn cũng không thể nói là bây giờ anh ly hôn để cưới em có được không?
Còn chưa kịp gõ cửa, Doãn Xuyên đã mở cửa ra. Lý Kha rất ngạc nhiên: "Cậu biết tớ đến à?"
"Đương nhiên, chúng ta là bạn bè mười mấy năm, cũng phải có chút cảm ứng tâm linh chứ" Mặc dù Doãn Xuyên nói rất chân thành, nhưng Lý Kha vẫn cảm thấy kỳ lạ.
"Vậy cậu cho tớ biết, vì sao tớ lại đến?"
"nɠɵạı trừ việc Vân Vũ Phi nói cho cậu biết tin xấu ra, cậu còn việc gì đến tìm tớ chứ?" Doãn Xuyên cười cười vẻ thần bí.
Lý Kha thở dài nói: "Xem ra Gia Cát Khổng Minh tiên sinh cũng chỉ đến thế mà thôi. Quen biết Doãn Xuyên cậu đúng là chuyện tốt đẹp nhất đời Lý Kha tớ!"
Doãn Xuyên cười lớn, câu vỗ mông ngựa nửa chân thật nửa nịnh nót đó Doãn Xuyên nghe mà thấy thật khoan khoái "Không so được với Gia Cát Khổng Minh, có điều, chúng ta tách ra hành động độc lập bao giờ cũng thất bại là chính. Lịch sử đã chứng minh, cậu và tớ một mình đi cua gái thì trong ấn tượng chưa từng thành công."
Lý Kha gật đầu cười lớn: "Đúng vậy, đúng vậy, cho nên sau này chúng ta phải hợp tác."
Doãn Xuyên cũng gật gù nói: "Hợp tác vui vẻ."
Nếu như đã hợp tác, Lý Kha liền đem chuyện về hai chiếc chén kể hết không giấu giếm chút gì cho Doãn Xuyên. Kể xong, Lý Kha hỏi: "Hiện giờ cậu nên cho tớ biết làm sao cậu biết được chuyện này?"
Doãn Xuyên cười hì hì, đáp: "Ra đi, ca ca em đến gặp em này"
"Phì! Còn lâu anh ấy mới gặp em" Từ trong nhà bước ra một thiếu nữ yểu điệu. Đó không phải ai khác mà là Lý Nhã.
"Lý Nhã?" Lý Kha ngạc nhiên hỏi.
Doãn Xuyên nhún nhún vai, xòe hai tay ra. Lý Nhã thè lưỡi làm mặt quỷ vẻ đắc ý.
"Lý Nhã sao lại biết được bí mật này?" Lý Kha vẫn không hiểu.
Doãn Xuyên thở dài một hơi, ôm lấy Lý Nhã đã bước đến gần, nói với Lý Kha: "Cậu muốn Lý Nhã theo dõi Vương Cảnh, đưa chìa khóa nhà cậu cho cô ấy, đương nhiên cô ấy tự do ra vào nhà cậu, mà lúc cậu trác táng với Vân Vũ Phi thì muội muội của cậu cũng đang ở nhà cậu lúc đó, cho nên biết rõ rành rành mọi bí mật của cậu. Cô ấy còn cho tớ biết, tấm hình chụp chiếc chén sứ trong nhà Vân Vũ Phi là kiệt tác của Lý Nhã. Cho nên sao tớ có thể không bội phục muội muội của cậu, sao không yêu thích muội muội của cậu được chứ?" Đương nhiên Doãn Xuyên giấu màn hương diễm trong tủ đồ đi.
Lý Nhã đắc ý hứ một tiếng: "Nhà họ còn có một bí mật lớn hơn, các anh có muốn biết hay không?"
"Bí mật gì?" Lý Kha và Doãn Xuyên đồng thời hỏi.
"Không cho các anh biết" Lý Nhã gật gù đắc ý ra vẻ mọi người cầu xin ta đi nha.
"Nha đầu đáng chết, căn phòng em ở là anh thanh toán hết đó nhé, còn phòng anh với chị dâu em ở lại phải đi vay thế chấp, mỗi tháng phải cúng tiền. Rốt cuộc em lại có thể hướng lòng ra ngoài, tức chết anh thôi." Lý Kha nhặt một cái gối ôm ném tới.
Lý Nhã cười khanh khách, lớn tiếng kêu cứu mạng, miệng không ngừng cầu xin: "Được được, em biết ca đối tốt với em, đợi lát nữa em nói cho một mình ca ca biết, người khác miễn nói." Vừa nói vừa dùng khóe mắt liếc Doãn Xuyên một cái. Lý Kha hài lòng gật đầu.
"Ý nói anh không nên biết phải không?"
Một cánh tay Doãn Xuyên đã ôm lấy Lý Nhã, còn tay kia tóm lấy nách Lý Nhã, bắt đầu thọc léc. Lý Nhã cười đến rung cả người, hoàn toàn không để ý gì đến xuân quang đẹp vô cùng. Nhũ phong trắng nõn không mang áo nịt từ trong cổ áo trễ thấp lộ ra cũng không kịp che giấu, chỉ đành cầu xin: "Nói, nói hết, Doãn Xuyên anh buông tay ra."
Doãn Xuyên bấy giờ mới buông tay. Lý Nhã thở dốc một hồi mới chậm rãi nói ra một bí mật.