Lâu Tịch Nhan im lặng không lên tiếng, mọi người cũng không biết phản ứng như thế nào, mấy trăm người ở cửa thôn yên lặng không tiếng động, cứ cảm thấy có chút quái dị, không khí dường như đều trở nên khó chịu, Trác Tình khẽ liếc Lâu Tịch Nhan một cái, hắn vẫn cười, con mắt hẹp dài hơi giơ lên, hết sức “Yêu mến” dừng ở nàng, nhưng Trác Tình nhìn thế nào, đều không cảm thấy ôn hòa, ngược lại có một loại cảm giác toàn thân tê dại.
Hắn một người thừa tướng, “Truyền thuyết” ôn nhuận như ngọc khí độ bất phàm, hẳn là không nhỏ mọn như vậy chứ?! Kéo kéo vành mũ, Trác Tình im lặng lui về phía sau, quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm… Ai biết chân của nàng vừa mới di chuyển một chút, bỗng nhiên một tiếng sét cùng với tia chớp chói mắt bổ thẳng xuống, gió xuân vốn còn thổi nhè nhẹ trong nháy mắt nổi lên mãnh liệt, thổi cây cỏ bay tán loạn, Trác Tình lại càng sợ, ngửa đầu nhìn trời, chỉ thấy phía chân trời đen như mực đã gió nổi mây tuôn. Trác tình há hốc miệng: “Không phải chứ!” Nàng không nói cái gì đại nghịch bất đạo, thiên lý không dung chứ? Đến mức nổi lên sấm chớp như thế, cuồng phong bạo vũ đây?!
Sau khi vài tiếng sấm, là một đợt mưa lớn như trút nước.
“Trời mưa rồi —–” Đột nhiên mưa xối xả làm cho mọi người trở tay không kịp, tán loạn.
Trác Tình nhanh chóng lợi dụng lộn xộn lui về phía sau, trên tay bỗng nhiên đau đớn, cổ tay nàng bị một bàn tay to thon dài sạch sẽ gắt gao nắm chặt, Trác Tình giương mắt nhìn lại, là Lâu Tịch Nhan! Dưới cơn mưa xối xả, mỗi người đều là một thân chật vật, chỉ có mình hắn vẫn một bộ dáng rất thảnh thơi, cách mưa bụi dày đặc, dáng vẻ của hắn gần như thấy không rõ lắm, nhưng là Trác Tình vẫn như cũ có thể cảm nhận được áp bách đến từ cặp mắt hẹp dài kia.
Mưa càng lúc càng lớn, Ngô Tư lớn tiếng kêu lên: “Thừa tướng đại nhân, mời bên này, đến từ đường tránh mưa đi!”
Lâu Tịch Nhan mỉm cười gật đầu, lôi kéo Trác Tình hướng từ đường bên cạnh cửa thôn đi đến.
Trác Tình cố sức giãy dụa vài cái sau đó liền từ bỏ, nhìn hắn hình dạng nhã nhặn gầy yếu, tay lực lại có thể lớn như vậy, trừ phi nàng không cần cánh tay này, nếu không nàng đừng nghĩ chạy!
Lâu Tịch Nhan quay đầu lại nhìn thoáng qua chỉ giãy dụa một hồi, thiếu niên liền im lặng đi theo phía sau hắn, khóe miệng không tự giác khẽ giương lên.
Cái gọi là từ đường, cũng chính là một gian bùn phòng lớn (tường trát bùn tạo thành), một chiếc bàn thờ nhỏ, vẫn còn hương nến đang cháy, bốn vách tường sứt mẻ không chịu nổi, nước mưa thỉnh thoảng còn nhỏ giọt từ giữa mấy viên ngói vỡ, vốn là không phải nơi rộng lớn gì, lại xuất hiện một đám người đi vào, lộ ra rất chật chội. Cũng may hai người thị vệ của Lâu Tịch Nhan “hắc bạch vô thường” gác ở đằng kia, thôn dân cũng không dám chen qua đây, bọn họ có thể nghỉ ngơi ở một góc bên cạnh bàn thờ.
Tay vẫn bị người nắm lấy, Trác Tình rất không quen, chịu không nổi lắc lắc cánh tay, Trác Tình không kiên nhẫn nói: “Thừa tướng đại nhân, người có thể buông tay không!?”
Lâu Tịch Nhan vốn đang chuẩn bị buông tay nghe được thanh âm ghét bỏ của hắn, ngược lại càng thêm dùng sức nắm chặt cổ tay hắn, thanh âm ôn hòa như cũ: “Người ta hỏi tên ngươi, nhưng mình lại không xưng tên, hình như cũng không phải là một việc lễ phép.”
A~ đau quá!!
Người này quá nham hiểm! Tay nàng muốn đứt! Trác Tình quật cường cắn chặt răng, không hé răng, cũng không trả lời.
Cảm nhận được cổ tay trong lòng bàn tay run không ngừng, Lâu Tịch Nhan tay nới lỏng lực đạo, tay thiếu niên này cũng quá nhỏ, hắn thật là sợ không cẩn thận liền đem tay hắn bẻ gãy, buông tay hắn ra, Lâu Tịch Nhan nhàn nhạt hỏi: “Tên của ngươi.”
Thanh âm lạnh lùng trong trẻo trầm thấp vang lên, trầm thấp như tiếng đàn, Trác Tình nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâu Tịch Nhan, ngũ quan hắn khi nhìn gần càng thêm tuấn mỹ, lúc này hắn không cười, thiếu sắc mặt tươi cười làm nổi bật, kia con mắt hẹp dài, môi mỏng khẽ nhếch, mơ hồ lộ ra một loại sức quyến rũ tà khí, Trác Tình nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên phát hiện Lâu Tịch Nhan trong mắt xẹt qua một tia sửng sốt.
Mặt của nàng! Trác Tình nhanh chóng cúi đầu, Lâu Tịch Nhan nâng lên cằm nàng, từ từ đem mặt của nàng xoay lại đây, đúng lúc một đạo tia chớp hiện lên, ánh sáng trắng xẹt qua, hai đạo vết đao thật sâu thình lình bao phủ trên khuôn mặt màu trắng, gần như nhìn không ra dung mạo.
Lâu Tịch Nhan ánh mắt thâm thúy, là ai lại xuống tay độc ác vậy, ở trên mặt một thiếu niên lưu lại vết tích dữ tợn như thế này.
Trác Tình không thể cúi đầu, chỉ có thể đè lại chiếc mũ thủng trên đầu, đem vẻ mặt toàn vẹn bên kia che khuất, nhấc chân hướng phía chân Lâu Tịch Nhan hung hăng giẫm xuống “Á ~” Lâu Tịch Nhan kêu lên một tiếng đau đớn, hơi nhíu mày, Trác Tình nhanh chóng nhân cơ hội này tránh thoát khỏi tay hắn, lui ra phía sau vài bước.
Cách hắn xa một chút, cảm giác áp bách cuối cùng cũng ít hơn một chút, cầm lấy mũ đem khuôn mặt che tốt, Trác Tình giả vờ kinh ngạc nói: “Giẫm phải ngươi? Xin lỗi Thừa tướng đại nhân, trời quá tối, không nhìn thấy.” Lúc này nàng thật sự là hoài niệm giày cao gót ba tấc *không gì sánh được của nàng. (*Ở TQ 10 phân là 1 tấc -> 3 tấc: 30 phân ~30 cm.)
Không nhìn thấy?! Hắn lại còn có thể giả dụ như vậy!
Nghĩ đến vết thương trên mặt hắn, Lâu Tịch Nhan tay đưa ra bỗng chốc dừng lại, cuối cùng vẫn là để xuống.
Lâu Tịch Nhan không hề tiến lên, Trác Tình rốt cục thở phào một hơi, lại nghe thấy Tề Thiên Vũ đang ép hỏi Ngô Tư: “Các ngươi muốn gặp thừa tướng, hiện tại mọi người đã tới, tiểu mỹ nhân cướp đi cũng có thể giao ra đây chứ!”
Ngô Tư gãi gãi đầu, vẻ mặt không biết làm sao. Trác cô nương dặn không thể nói, vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?
“Người đâu?!” Nhìn trúng Ngô Tư tính nết chân thật, Tề Thiên Vũ ép hỏi nói: “Các ngươi không phải là đem nàng giết chứ?”
Liên tục lắc đầu, Ngô Tư vội la lên: “Không không không… Tuyệt đối không có!!”
“Bán?”
Ngô Tư lớn tiếng kêu lên: “Làm sao có khả năng!”
“Vậy người đâu?!”
Người…
Các thôn dân lại một lần nữa tìm kiếm bóng dáng ở trong từ đường.
Shit! Trác Tình thầm rủa, lại nữa rồi!
Bang…
Chỉ nghe đến một tiếng lớn, Trác Tình hung hăng vỗ bàn thờ một cái, bàn thờ vốn lụp xụp chịu không nổi sau khi lung lay vài cái lại… ầm đổ sụp xuống… Tất cả các thôn dân ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm Trác Tình, Lâu Tịch Nhan khẽ nhướng mày, hắn lại muốn giở trò gì?
Tốt, hiện tại tất cả mọi người nhìn nàng, Lâu Tịch Nhan hẳn là sẽ không phát hiện, những thôn dân ngu ngốc này vừa rồi chắc hẳn muốn tìm chính là nàng! Mục đích đúng là đạt được, thế nhưng… Đau chết nàng rồi ——-@$$&@, từ từ thu tay lại, đưa đến sau lưng nhẹ nhàng xoa nắn, Trác Tình hít sâu một hơi, cao giọng trả lời: “Nàng sống rất tốt, thừa tướng đại nhân có thể yên tâm, chúng ta sẽ thay mặt ngài hết lòng chăm sóc nàng. Khi án tử công khai xét xử, thừa tướng đương nhiên có thể nhìn thấy nàng.”
“Ý là nói, án tử không phúc thẩm, chúng ta liền không thấy được tiểu mỹ nhân?!” Nhìn lướt qua tấm gỗ vỡ nát trên mặt đất,Tề Thiên Vũ một bộ dáng xem kịch vui, tấm tắc cười nói: “Thừa tướng đại nhân, người ta đe dọa ngươi.”
Người này là ai vậy?! E sợ cho thiên hạ không loạn, Trác Tình âm thầm cắn răng, lạnh giọng trả lời: “Vị công tử này trách oan ta, loại chuyện đe dọa không có hiệu quả thực tế này ta là chưa bao giờ làm.”
Khẩu khí thật lớn! Tề Thiên Vũ xuy một tiếng dài, tiểu tử này thật là thú vị~
Gỉa vờ kinh sợ lắc đầu, Tề Thiên Vũ khoa trương kêu lên: “Ngươi không đe dọa, vậy chính là muốn uy hiếp? Uy hiếp mệnh quan triều đình, tội rất nặng!”
“Ngươi!” Trác Tình phát bực!
Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên cười ha ha, trầm giọng nói: “Buổi trưa ngày mai, bổn tướng sẽ ở nha môn Ứng Thiên Phủ thẩm duyệt (xem xét) hồ sơ vụ án, xét hỏi tình tiết vụ án, đặc biệt cho phép Ngưu gia thôn phái mười người đi vào bàng thính (đứng bên cạnh nghe nhưng không được nói), bản án có phúc thẩm hay không, đợi bổn tướng xét qua hồ sơ, sau khi thấy phạm nhân sẽ định đoạt!”
“Đa tạ thừa tướng đại nhân!” Thôn dân vừa nghe tin tức tốt này, lập tức quỳ xuống tạ ơn, chỉ có một mình Trác Tình như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Lâu Tịch Nhan, người nam nhân này làm việc, dường như làm cho người ta sờ không được ý nghĩ.
Nhìn bên ngoài mưa dần dần nhỏ, Lâu Tịch Nhan không nhiều lời nữa, chuẩn bị rời đi, Tề Thiên Vũ đuổi theo Lâu Tịch Nhan, nhíu mày hỏi: “Ngươi thật sự từ bỏ tiểu mỹ nhân?”
Ánh mắt lướt qua Trác Tình, Lâu Tịch Nhan không sao cả cười nói: “Để hắn trước thay ta chăm sóc đi.”
Trác Tình không khỏi cả người cứng đờ, dáng tươi cười của hắn lại khiến cho người ta có cảm giác sởn gai ốc!
Đi tới cửa từ đường, Lâu Tịch Nhan lại bỗng nhiên dừng lại cước bộ, quay đầu lại nhìn Trác Tình, nói: “Ngươi, ngày mai phải xuất hiện.”
“Vì sao?” Liên quan gì tới nàng?
“Ngươi không xuất hiện, bọn họ cũng không cần tới.” Bỏ xuống một câu đoàn người Lâu Tịch Nhan nhanh chóng biến mất ở trong mưa phùn.
“Này ——–”
Trác Tình nói không nên lời, đây là uy hiếp ai ——-!!