Lâu Tịch Nhan xuất thần nhìn một hướng, sắc mặt trầm xuống, trong tay trà nghiêng gần như muốn đổ ra. Tề Thiên Vũ kêu một tiếng, hắn lại không hề phản ứng, Tề Thiên Vũ nhíu mi, lần nữa kêu lên: “Tịch Nhan?”
Lâu Tịch Nhan lấy lại tinh thần, nhìn về phía Tề Thiên Vũ, hỏi: “Có tin tức sao?”
Bao lâu rồi không gặp qua Tịch Nhan như vậy tinh thần không yên? Hắn là đang lo lắng Thanh Phong?! Đoán không ra Lâu Tịch Nhan tâm tư, Tề Thiên Vũ cũng không nói cái gì, chỉ lắc đầu, trả lời: “Không có, trà của ngươi lạnh rồi.”
Lâu Tịch Nhan chậm rãi giơ tay lên, đem trà trong tay đặt lên trên bàn, thong dong không thấy một điểm xấu hổ, hình như hắn vừa rồi hoảng hốt chỉ là Tề Thiên Vũ hoa mắt mà thôi.
“Chủ tử.” Cảnh Táp tiến vào chính sảnh, trầm giọng bẩm báo: “Đặc phái viên Bắc Tề quốc đã tới đình ngoài thành cách Hoán Dương mười dặm, đêm nay ở nơi đó hạ trại nghỉ ngơi, buổi trưa ngày mai, hoàng thượng ở Càn Dương điện tiếp đón bọn họ, buổi tối thiết yến khoản đãi Bắc Tề đặc phái viên, trong cung Cao công công qua hỏi, chủ tử thân thể có hay không chuyển biến tốt đẹp, có thể dự tiệc không?”
Lâu Tịch Nhan suy nghĩ một chút, hỏi: “Người nào đi sứ?”
“Bắc Tề quốc tam điện hạ Húc Tầm Tư, thất công chúa Húc Yên Vân, con trưởng đại tướng quân Hồ Chương Ngự, Hồ Hi Ngang.”
Tam điện hạ, thất công chúa, trưởng tử đại tướng quân? Lâu Tịch Nhan nhẹ nhướng mày, Bắc Tề lần này phái tới sứ giả, thật đúng là thành ý mười phần, nếu như hắn không có đoán sau, thất công chúa hẳn là cống phẩm lần này, nghe đồn Bắc Tề thất công chúa không chỉ có lớn lên quốc sắc thiên hương, vũ nghệ theo như người ta nói là tuyệt không thể tả, Bắc Tề cử nàng đến đây, mục đích đã rất rõ ràng. Chẳng quả Hoàng Thiêm sẽ là quân chủ dễ dàng bị mê hoặc sao? Lâu Tịch Nhan cười nhẹ trả lời: “Ngươi quay về báo lại, nói ta đêm mai sẽ đi.”
“Dạ.” Cảnh Táp khom người rời đi.
Tề Thiên Vũ nhìn sắc trời: “Nhanh canh ba (23h – 1h), nếu không ngươi đi nghỉ ngơi một lúc, hừng đông về phủ, buổi tối cung yến ngươi cũng phải chuẩn bị. Thanh Phong ta sẽ tiếp tục giúp ngươi tìm.”
Lâu Tịch Nhan bưng lên ly trà mới pha, lấy nắp chén, động tác thản nhiên khẽ vuốt ly trà, sắc mặt như thường, Tề Thiên Vũ thầm nghĩ, vừa rồi khẩn trương, chẳng lẽ là hắn thực sự nhìn lầm rồi?
“Chủ tử.” Mặc Bạch cước bộ trầm ổn, bước vào chính sảnh đi tới trước mặt Lâu Tịch Nhan, vừa trình lên trong tay gì đó, vừa nói: “Hoằng sơn gần như đã lục lọi khắp, vẫn không có tìm được Thanh Phong, bất quá chúng ta phát hiện phía sau núi trong rừng cây có vết tích đánh nhau, hiện tại đang ở sau núi tìm kiếm.”
Lâu Tịch Nhan buông ly trà, tiếp nhận vật trong tay Mặc Bạch, nhìn kỹ, là một phi đao. Lâu Tịch Nhan tế mâu híp lại: “Đây là… binh khí của Kiền Kinh.” Lúc đó Kiền Kinh chính là cầm trong tay thưởng thức, lưỡi đao hình bán nguyệt, đao phong lợi hại, bạc phi đao như thế thập phần hiếm thấy, người có thể sử dụng nó lại càng ít! Người phía sau núi nếu là Kiền Kinh, hắn sẽ cùng ai đánh đây? Thanh Phong mất tích bất quá ba bốn canh giờ (6 đến 8 tiếng), không ở Hoằng sơn, kia vô cùng có khả năng ở phía sau núi..
Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên đứng dậy, Tề Thiên Vũ vội la lên: “Tịch Nhan ngươi đi đâu?”
Phủ thêm ngoại bào, Lâu Tịch Nhan vừa đi ra ngoài, vừa trả lời: “Đến phía sau núi xem.”
Tề Thiên Vũ trong lòng cả kinh vội la lên: “Thế nhưng hiện tại đã khuya, hơn nữa thân thể ngươi…” Hắn hiện tại có thể xác định, Tịch Nhan quan tâm cái kia nữ nhân, hơn nữa là thập phần quan tâm, Thanh Phong này rốt cuộc có cái gì ma lực, khiến Tịch Nhan đối nàng để ý như vậy?!
“Ta không sao, chờ khi ở sau núi không tìm được nàng, ta liền trực tiếp hồi phủ.” Lâu Tịch Nhan cước bộ như thường, không thấy nửa điểm dừng lại.
Chuyện Tịch Nhan đã quyết định, tuyệt không thay đổi, Tề Thiên Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Được rồi, chúng ta cùng đi.”
Đoàn người ra khỏi ôn tuyền tiểu uyển, đi về phía sau núi.
…
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ngay cả Trác Tình cũng nghe được tiếng vang rất nhỏ, thần kinh lại một lần nữa căng thẳng, Trác Tình vội vàng quan sát xung quanh, nàng hầu như không có phát hiện nơi có thể ẩn núp, cho dù có, cũng không chứa được ba người! Hiện tại đi ra ngoài, chỉ có thể là tự chui đầu vào lưới, Trác Tình thầm than, hiện tại chỉ có cầu nguyện, người tới không phải là kẻ xấu!
Trác Tình khẩn trương nhìn chằm chằm cửa động, cổ tay bỗng nhiên căng thẳng, cúi đầu nhìn lại, nằm trên mặt đất Kiền Kinh nửa chống đỡ thân thể, túm tay nàng, nói: “Đỡ ta… ngồi dậy.”
Trác Tình lùi đến phía sau Kiền Kinh, hai tay nhẹ nâng bờ vai hắn, để hắn ngồi xuống, Kiền Kinh nhặt lên hai phi đao trên mặt đất đặt trên tay, nói khẽ với Trác Tình phía sau: “Chờ… nếu như có cơ hội, ngươi bỏ chạy, biết không?!”
Trác Tình ngẩn ra, nhíu mi suy nghĩ một chút, gật đầu trả lời: “Ừ.” Chỉ cần có ngươi có thể .chạy trốn, chính là hy vọng!
Nghe xong của nàng trả lời, Kiền Kinh thoáng yên tâm. Nhữ Nhi khẽ cắn môi dưới, tay lạnh run, nhưng như trước kiên định nắm chặt gậy trong tay, ba người đều là ngừng thở, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa động.
Gần như không có nghe thấy tiếng bước chân, bất quá bóng người nhợt nhạt hiện lên ở cửa động, Kiền Kinh sắc mặt lạnh xuống, người này võ công không kém, nếu thật có ác ý, bọn họ ai cũng trốn không thoát. Nắm chặt phi đao trong tay, ngay khi thấy rõ trường kiếm trong tay người nọ phản xạ hàn quang, Kiền Kinh vận đủ toàn lực, hướng bóng dáng ở cửa động ném tới.
Phi đao bắn ra, người kia huy nhuyễn kiếm, đỡ lại, chỉ nghe thấy ‘đinh’ một tiếng, phi đao bị đánh bay, thẳng tắp khảm nhập vào thạch bích bên cạnh, một phần lộ ra bên ngoài lắc lư phát ra thanh âm ong ong, có thể đem phi đao đánh vào thạch bích như vậy, có thể thấy được lực đạo rất lớn!
Trác Tình, Kiền Kinh đều cả kinh, đồng thời người cũng vào trong động.
Thấy rõ kia cao to bóng dáng, Trác Tình kinh hỉ kêu lên: “Mắt Lam?!”
Hức hức hức hức, quả nhiên ông trời có mắt! Trác Tình thiếu chút nữa khóc rống ra…
Nhìn lướt qua tình huống trong động, Mặc Bạch hơi nghiêng người, bóng dáng gầy yếu của Lâu Tịch Nhan xuất hiện ở cửa động.
Hỏa quang chiếu rọi xuống, chống lại cặp mắt kia luôn luôn ôn nhuận lúc này lại có vẻ âm trầm khó dò, Trác Tình tâm vừa nhảy, hắn… Thế nào lại đến?