Muốn lấy tính mạng hơn mười vạn người, là dạng người lạnh lùng tàn nhẫn đến mức nào mới có thể làm như vậy?
Chẳng lẽ là Voldemort sao?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Harry, bởi vì thật sự quá trùng hợp. Nhưng, nhưng, cậu đang còn ở đây a, chẳng lẽ sự yêu thương trước đây của Voldemort đều là giả tạo sao? Nghĩ như vậy, ngón tay Harry nhè nhẹ run lên.
Hy vọng không phải Voldemort.
Tuyệt đối đừng là Voldemort.
Bằng không, cậu có thể……
Không không không không, Harry mạnh mẽ lắc đầu, Voldemort không liên quan đến cậu, cậu và Voldemort là hai đường thẳng song song, chỉ cần cậu có thể hoàn thành mục tiêu, Voldemort làm gì cũng không liên quan đến cậu. Lợi dụng, đối với loại người không có tình cảm thì đó chỉ là một bữa ăn bình thường.
Cậu và Voldemort có một khoảng cách không thể vượt qua, thứ nam nhân kia yêu, vĩnh viễn là quyền lực và địa vị.
Tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, một nữ phù thủy đang chạy đến phía Harry, trong tay ôm đứa bé đang oa oa khóc lớn. Cô nhìn Harry, sau đó kêu lên: ” Mau chạy! Có Âm Binh!”
Âm Binh!
Harry giống như ở trong hầm băng.
Cậu biết lần thứ hai chiến tranh bùng nổ, Voldemort đã lợi dụng Âm Binh. Hiển nhiên, còn có người khổng lồ.
Quả nhiên là Voldemort.
Cậu giận dữ giương mắt, năm xác chết kinh khủng vươn móng vuốt sắc bén, trên mặt còn máu tươi chảy xuống, đuổi theo nữ phù thủy. Bọn họ chỉ cách nữ phù thủy có ba bước.
Harry vung tay, một quả cầu lửa theo ánh sáng màu tím trên đũa phép phun ra, nhanh chóng biến to, bay tới chỗ Âm Binh. Ngọn lửa đốt cháy những Âm Binh tanh tưởi, tiếng thét vang vọng, vài giây sau năm Âm Thi bị thiêu rụi.
Nữ phù thủy dừng bước, ngã ngồi trên mặt đất. Khuôn mặt trắng bệch, nước mắt không ngừng chảy ra, “Allen, chúng nó ăn Allen!”
Tiếng trẻ con khóc càng to.
” Hãy nén sự đau thương, vì đứa nhỏ của cô.” Harry lấy khăn lụa ra, đưa cho nữ phù thủy.” Cô nên chạy ra ngoài, đây không phải hướng có thể chạy.” Xem ra bị tấn công bất ngờ khiến cô hoảng hốt.
Nữ phù thủy cầm lấy khăn tay, lắc đầu, gần như cuồng loạn, ” Không có cách, chúng ta không ra được! Hình như có pháp thuật gì đó ngăn cản chúng ta, chúng ta không thể độn thổ, không thể sử dụng đũa phép, chúng ta liều chết chạy ra bên ngoài, lại phát hiện một loạt Âm Binh cản đường! Allen, Allen, vì che dấu cô và Lucy…… Nơi nơi đều có kẻ ăn thịt người, người khổng lồ, quái vật, Âm Binh…… Merlin a!”
Cậu ôm chặt lấy nữ phù thủy, nước mắt thấm ướt khuôn mặt đứa trẻ.
Harry yên lặng nắm chặt đũa phép. Bên ngoài cũng bị bao vây? Thật sự muốn mười vạn người bỏ mạng sao? Thật sự là chu toàn tỉ mỉ, một kế hoạch cẩn thận, cho dù Thần Sáng ứng cứu, cũng tổn thất rất lớn.
Voldemort……
Cậu nên làm gì bây giờ? Lập tức mang theo nữ phù thủy và đứa nhỏ rời đi, sau đó đi cứu người, hay là ở lại cứu người?
Một tiếng cười điên cuồng và tiếng kêu thảm thiết trước khi chết vang vọng khiến Harry cực kỳ mâu thuẫn. Thậm chí cậu hy vọng mình có thể lập tức thoát khỏi nơi này.
Vì sao cậu luôn gặp phải những lựa chọn khó khăn?
Vì sao cậu luôn bị số phận trêu đùa?
Vì sao lại là cậu?
Vì sao?
Tiếng phanh phanh thật lớn, ba cậu bé quần áo đẹp đẽ nhưng loang lổ máu chạy liêu xiêu tới hướng Harry, một cậu bé vừa chạy vừa thi triển pháp thuật nhằm vào hai người khổng lồ đang đuổi theo phía sau. Mà pháp thuật của đứa nhỏ đó là pháp thuật hắc ám.
Dù trời tối đến mức nhìn không thấy năm ngón tay, nhưng Harry có thể nhìn ra cậu bé đang thi triển pháp thuật hắc ám có một mái tóc dài màu bạch kim, đôi mắt xám, cùng với chiếc cằm nhọn.